Nếu có người vươn tay ra, muốn ôm bé, có đôi khi ánh mắt bé khẽ lướt qua, xoay khuôn mặt nhỏ nanh đi, không chịu cho người ta ôm! Chỉ là, Vân Thi Thi không biết, hôm nay Tiểu Nguyệt Dao cũng coi như phải chịu ấm ức, cho nên nhìn thấy bọn họ về, thì đặc biệt ân cần, muốn được ôm ấp an ủi! Mộ Nhã Triết bị dáng vẻ cần ôm của bé làm trái tim như tan chảy ra! Thế nên, tổng giám đốc trước nay luôn có hình tượng lạnh lùng với viên chức tập đoàn Thánh Ngự, giờ phút này, không thể không khom sống lưng cao quý, lập tức ôm công chúa nhỏ vào trong lòng. Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Nguyệt Dao vào lòng, trong lòng khỏi nói thỏa mãn cỡ nào! Tiểu Nguyệt Dao luôn luôn là tình cảm dịu dàng nhất trong lòng anh, ôm bé vào lòng, thì có cảm giác mình thật sự có được cả thế giới! Có một cô con gái đáng yêu xinh xắn như vậy, đời người của anh xem như không uổng! Mộ Nhã Triết vừa dỗ bé, vừa dịu dàng hỏi, "Nguyệt Dao, cho cha hôn một cái, có được không nè?" Nguyệt Dao thoải mái rúc vào trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ cuộn thành nắm tay nhỏ, nghe thấy giọng của anh, chớp chớp mắt, giả như nghe không có hiểu vậy! Nhưng đôi mắt xinh xắn kia, lại chọc người yêu thương, Mộ Nhã Triết kìm lòng không đậu cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn một cái lên miệng bé. Có lẽ, hôn môi, là quyền lợi thuộc về người yêu. Nhưng mà Nguyệt Dao còn nhỏ như vậy, anh kìm lòng không đậu hôn lên môi bé, nhưng cái hôn này, là tình yêu của cha dành cho con gái, yêu thương từ tận trong xương cốt, hành động rất thuần khiết. Lúc Hữu Hữu còn nhỏ, Vân Thi Thi cũng thường xuyên hôn miệng nhỏ của cậu, nhưng sau khi cho Hữu Hữu được bốn tuổi, cô không làm vậy nữa. Luôn nói người đàn ông tại trước và sau khi kết hôn, tựa như hai người, trước sau kết hôn, có tính cách khác biệt, nhưng chân chính lột xác thành người đàn ông có trách nhiệm, tuyệt đại đa số, là sau khi trở thành cha. Nhưng mà, trong quá trình lên chức, tất nhiên mất một thời gian dài. Trải qua mười tháng hoài thai, lại trải qua quá trình làm bảo mẫu cho con, đàn ông mới có thể thật sự trưởng thành. Không biết vì sao, Vân Thi Thi cảm thấy, từ sau khi sinh Nguyệt Dao ra, Mộ Nhã Triết chính thức trở thành bảo mẫu của bé, trở nên càng đẹp trai hơn xưa. Buổi sáng, dù vội vàng bao nhiêu, trước khi đi làm, anh phải hôn rồi bế Nguyệt Dao một lát, mới lưu luyến không nỡ mà đi. Tan làm về nhà, việc đầu tiên cũng là chạy đến trước giường trẻ con của Nguyệt Dao, nhất định bế bé trước. Nửa đêm cho dù bị tiếng khóc của Nguyệt Dao làm giật mình, cũng không hề oán hận. Việc nặng dơ bẩn, anh cũng luôn luôn cướp lấy. Vân Thi Thi cảm thấy được đời trước mình nhất định đã cứu vớt cả hệ ngân hà, nên đời này, mới có thể gặp được người đàn ông yêu thương cô như bảo bối như vậy! Không phải bất kì người đàn ông nào, cũng biết thông cảm cho sự vất vả của vợ mình. Cũng không phải tất cả đàn ông, đều có thể không hề oán hận mà cưng chiều vợ mình như công chúa, mà phần cưng chiều này, cũng không vì Nguyệt Dao sinh ra, mà lay động. Có đôi khi, cô vẫn hoài nghi, có phải cô chỉ đang mơ một giấc mơ dài hay không. Đợi đến buổi sáng một ngày nào đó, tỉnh giấc, tỉnh khỏi cơn mơ, người đàn ông này, cũng trở thành một phần trong giấc mơ. Cô thấy may mắn, tất cả đều không phải mơ. Cho dù là mơ, cũng là một giấc mộng đẹp - - cả đời cũng không tỉnh lại. Vân Thi Thi mở di động lên, mở ảnh chụp cho hai đứa nhóc xem, Hữu Hữu giành di động trước, nhìn vào trong ảnh chụp, Vân Thi Thi mặc hôn phục Hán đường vô cùng hoa lệ, bị kinh diễm sững sờ! Tiểu Dịch Thần thấy hai mắt Hữu Hữu tỏa sáng, cũng giành điện thoại di động qua xem, hai mắt bắn ra ánh sáng!