"Được! Vậy cũng phải đợi đút hết sữa, thay xong bỉm tã rồi mới đi được!" Hữu Hữu gật đầu, hai thân hình nhỏ nhắn bận trước bận sau, đến khi đút xong sữa cho cô bé, rồi thay tã, liền đem Nguyệt Dao bỏ vào xe đẩy của trẻ con, rồi lại bỏ vào đó mấy món đồ chơi mà Nguyệt Dao thích nhất, hai cậu nhóc liền đẩy xa ra cửa. Xe đẩy trẻ con mặc dù không cao, thế như Hữu Hữu không cao bằng Tiểu Dịch Thần, vậy nên liền để cho Tiểu Dịch Thần đẩy. Trước đây khi Vân Thi Thi dưỡng thai, dời đến Vân Sơn Thi Ý, được một thời gian, lại dọn về lại Hương Thể Mạn Bộ, chủ yếu là vì hoa viên ở đây lớn, diện tích cả khu nhà cũng không lớn lắm, nhưng ở đây đều được cô phủ kín bởi hoa hồng, ở đây đã lâu, cũng đã thành quen rồi, vì vậy sinh hoạt cũng thuận tiện hơn. Hương Thể Mạn Bộ có một hoa viên rất lớn, ở đây, mỗi khi buổi sáng không khí trong lành, đều sẽ đi tản bộ ở đó một chút. Tiểu Dịch Thần đẩy xe, đi được một đoạn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "A, quên mang bình sữa rồi, anh trở về lấy!" Hữu Hữu gật đầu, liền đẩy xe tới bên cạnh, ngồi trên bệ đá, trong xe, cánh tay nhỏ bé của Nguyệt Dao ôm mấy món đồ chơi, yêu thích không buông tay, đôi mắt đen nhánh, phải phất có chút linh động, lông mi giống như cánh bướm, vụt sáng, cực kỳ mê người! Hữu Hữu vẻn vẹn chỉ cần nhìn cô bé nháy mắt, cũng đã mê li rồi. Cô bé cứ chơi mê mẩn như vậy, dường như chỉ cần mấy món đồ chơi trong tay, liền đủ để cô bé thỏa mãn rồi. Trẻ nhỏ tính tình rất đơn thuần, cũng rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn. Hữu Hữu cứ ghé vào một bên như vậy, cúi đầu nhìn cô bé chơi, cũng không giống với một số đứa bé khác, Nguyệt Dao rất an tĩnh, chỉ cần trong tay có một món đồ chơi, cô bé liền sẽ không để ý đến mọi chuyện bên cạnh, ôm cái đồ chơi đó, là có thể nằm yên lặng một chỗ, chơi đùa không chán! Hữu Hữu có chút tịch mịch, vì vậy nói với cô bé: "Nguyệt Dao à Nguyệt Dao, cái món đồ chơi đó, chơi vui như vậy sao?" Cậu có chút ghen tỵ, tuy đó là món đồ chơi do cậu thiết ký, em gái cậu thích nó như vậy, ít nhiều trong lòng cũng có cảm giác thành công. Nhưng mà, nói đi nói lại, Nguyệt Dao ưa thích không buông tay món đồ chơi đó, liếc mắt cũng không nhìn cậu, cậu nói chuyện với cô bé, cô bé cũng hờ hững, ánh mắt còn không thèm liếc qua, cậu liền có cảm giác thất bại nặng nề. Cậu dùng ngón tay khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt bụ bẫm của cô bé, Nguyệt Dao lập tức vươn tay, gạt tay cậu ra, cầm món đồ chơi trong tay chặt chẽ, dường như sợ mất! Hữu Hữu thấy vậy, liền dơ tay làm bộ muốn cướp, trên mặt Nguyệt Dao lập tức lộ ra biểu tình hung hăng, lập tức dùng hai tay ôm chặt, một bộ: "Không cho phép cướp đồ chơi của em!" vậy. Cái biểu tình này, lại có mấy phần giống cha! Có những lúc khi cha tức giận, nhướng mày, ánh mắt hung hăng trừng người khác, rất giống như em gái bây giờ. Hữu Hữu cũng bị cái biểu tình này của cô bé chọc cho dở khóc dở cười, bình phục tâm tình, muốn đùa cô bé, vì vậy liền tự tay đoạt đi món đồ chơi kia. Nhất thời, món đồ chơi bị cướp đi rồi, Nguyệt Dao nóng nảy, nhưng cô bé cũng không khóc, hai tay hướng về phía Hữu Hữu hòng lấy lại, vẻ mặt bất mãn, hai chân thì đạp đạp, giống như là muốn cướp lại vậy.