Tôi cầm tấm danh thiếp, có chút do dự. Lại nghe cha nói: "Mấy năm nay, Tô Kỳ thỉnh thoảng vẫn tới nhà chúng ta chơi, thằng bé này, có lẽ là vẫn còn băn khoăn chuyện của con. Tám năm không gặp, con không muốn gặp nó một chút sao?" Tô Kỳ... Trên ban công, tôi nhiều lần ấn số điện thoại anh ta, nhưng lại lập tức cắt đứt, cầm điện thoại di động, đi qua đi lại, rồi lại tựa vào lan can... Tô Kỳ, cũng tám năm không gặp rồi. Tám năm trước vội vã từ biệt, có lẽ anh lúc đó cũng bị tôi làm cho không kịp chuẩn bị. Không nghĩ tới, hiện tại anh ta đã mở công ty riêng, làm ăn khá thuận lợi. Cảnh còn người mất, thật sự là cảnh còn người mất! Tôi lần thứ hai ấn nút gọi, nhưng lần này không có cắt đứt, rất nhanh, đầu kia liền truyền tới âm thanh đàn ông âm trầm mà tỉnh táo: "Xin chào, ai vậy?" "Anh đoán!" "... Cô là?" "Không nhận ra giọng em sao?" Tôi nói, che giọng xấu hổ: "Có người đưa danh thiếp cho mẹ em, không phải là vì muốn em chủ điện gọi điện tới sao?" "Hạ Thuần?" Đầu kia truyền đến âm thanh sặc nước bọt. ... Tôi Kỳ hẹn gặp tôi, so với trong ấn tượng của tôi, người thiếu niên bốc đồng ngạo mạn đó đã không còn nữa, có lẽ là vì trải qua vị đời, hoặc là thời gian tám năm, anh đã trở nên chững chạc hơn! "Sân trượt pa-tin đó còn mở chứ?" Anh ta sửng sốt một chút, dở khóc dở cười: "Em vẫn còn có thể trượt sao?" "Sẽ không luyện nữa nha!" Không giống với Đông Vũ, ở trước mặt Tô Kỳ, tôi thật không có câu nệ. Sân trượt pa-tin đầu tiên anh ta dẫn tôi đi trượt, bây giờ cái sân đó đã không giống với khi xưa, có nhiều thanh niên muốn mưu cầu danh lợi ở đó nữa, vì vậy đã ảm đạm đi không ít. Nơi này rõ ràng đã được sửa chữa lại, thế nhưng, vẫn có thể nhìn ra được dấu ấn của năm tháng! Ở cửa, tôi thấy một người mặc áo sơ mi trắng, mặc một bộ tây trang màu đen. Anh ta đứng ở cửa, thuận tay đem tây trang vắt lên tay mình, có lẽ là không có nhận được ra tôi, mãi tới khi tôi đi tới trước mặt anh ta, chắp tay sau lưng, "nè" một tiếng, anh ta mới xoay người lại, nhìn thấy tôi, sắc mặt liền thay đổi. "Hạ Thuần..." Trên mặt anh ta, lại có vài phần co quắp cùng ngưng trọng, không giống như trong điện thoại, khi đứng trước mặt anh ta, anh ta lại có chút không biết nên nói gì. Tôi chắp tay sau lưng, đi vòng quanh người anh ta một vòng, quan sát vài lần rồi nở nụ cười. "Giám đốc Tô, rất có khí thế nha! Mặc tây trang tới sân trượt pa-tin, rất cách điệu nha!" Lời của tôi nói, liền làm bầu không khí bớt đi ngại ngùng. Trên mặt Tô Kỳ cũng buông lỏng vài phần, nháy mắt với tôi một cái: "Còn không phải là vì người nào đó hẹn gặp mặt ở đây sao? Anh mặc như vậy chính là để tiếp em đó, chị hai à!" Tôi nhìn anh ta, bỗng nhiên nhớ lại, ngày sinh nhật của Đông Vũ đó, anh đi dạo phố vói Lâm Lỵ, tôi nhìn cái bàn trống rỗng, nhìn chiếc bánh ga tô trên bàn, rơi nước mắt. Tô Kỳ vì dỗ tôi, vội vàng cắt bánh ga tô, tự nhiên ăn, dường như anh ta ăn càng nhiều, tôi sẽ càng thêm vui hơn. Tôi nói với anh ta, Tô Kỳ, chúng ta đến với nhau đi. Cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, trên khuôn mặt anh ta lúc đó nở một cười thật ngây thơ, bưng lấy mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi, vậy bây giờ anh có thể hỏi bạn gái của tôi một câu được không?" Tô Kỳ này, thật là ngu mà! Thật sự rất ngu! Tôi tiến lên khoác tay anh ta, mỉm cười nói: "Đã lâu không trượt pa tin rồi, thầy Tô dậy em, hôm nay em sẽ giao cho anh! Hôm nay em mời, chúng ta thoải mái đi!"