Tôi nghe xong, ngẩn ra. Bà đi lướt qua tôi, đi ra ngoài cửa, tôi vội vàng đi kéo tay bà, bà lại vô tình bỏ ra, đi tới sô pha ngồi xuống, cầm lấy điện thoại, quay số. Tôi bỏ nhật kí lại, chạy tới, quỳ gối trước mặt bà, đau khổ cầu xin, "Mẹ, đừng đưa con ra nước ngoài! Con không muốn ra nước ngoài! Con không muốn ra nước ngoài!" Bà nhìn tôi, trong mắt hiện lên chút giãy dụa, nhiều hơn là đau đớn, bỗng nhiên bỏ điện thoại xuống, chất vấn tôi như người bệnh tâm thần, "Cô còn muốn làm hại Đông Vũ tới khi nào?!" "..." Tôi hoảng sợ nhìn bà. Tôi không biết, đối với Đông Vũ mà nói, tôi đúng là một ngôi sao chổi. Bà tiếp tục quát lên, "Bởi vì cô, thiếu chút nữa Đông Vũ không được học đại học, thiếu chút nữa bị kiện! Từ nhỏ Đông Vũ đã rất ngoan, thằng bé thương cô, nhưng cuộc sống của thằng bé, không thể để cô hủy hoại như vậy!" Dừng một chút, bà nói tiếp, "Nếu như đồn ra ngoài, em gái ruột của mình yêu mình, cô nghĩ những người bên ngoài sẽ nhìn Đông Vũ thế nào? Châm chọc thằng bé!? Cô muốn thành sỉ nhục của thằng bé sao!?" Sỉ nhục... Tôi không phải sỉ nhục, tôi không phải sỉ nhục... Tôi mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn được ở nhà, khổ sở cầu xin, nhưng mẹ không để ý tới tôi, đuổi tôi qua một bên, gọi điện thoại cho dì. "Dạ, chị, là em, dạ... Lần trước chuyện mà em tìm chị đó, dạ, em đã nghĩ kĩ rồi... đưa Hạ Thuần đến Mĩ, thì cần những thủ tục gì?... Ha ha! Em đã nghĩ kĩ rồi... Không có không nỡ, đưa con bé ra ngoài, để cho con bé đi trước làm quen hoàn cảnh cũng được... Dạ, những điều chị nói, em nhớ kỹ..." Mẹ vừa lấy giấy bút, vừa ghi lại. "Dạ... Hộ chiếu, còn có gì? Dạ... dạ..." ... Khi Đông Vũ và cha về đến nhà, trong phòng khách, tôi ôm đầu gối cuộn mình khóc, mà mẹ thì ngồi trên ghế sofa, lắc lắc đầu, dùng khăn tay lau nước mắt. Cha kinh ngạc, quan sát chúng tôi, hỏi, "Sao lại thế này!?" "Em đã bàn bạc xong rồi, đợi chị về nước, thì sẽ đưa Hạ Thuần đi, cùng chị ấy đến Mĩ học tiếp!" Dừng một chút, mẹ còn nói, "Chuyện này, em đã quyết định xong rồi." "Thật sự muốn đưa con mình ra nước ngoài?" Cha thấy có chút ngoài ý muốn, đại khái, trước kia ông cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ là lúc thật sự phải đưa con ra nước ngoài, ông lại không nỡ, cũng thấy đột ngột."Vì sao bỗng nhiên ra quyết định như vậy?" Đông Vũ thì giật mình đứng một bên, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn mẹ, vẻ mặt kinh ngạc. "Mẹ!" Đông Vũ hỏi, "Sao lại đưa em ra nước ngoài vậy!" "Mẹ đã quyết định, cho nên con đừng hỏi nữa!" "Không!" Đông Vũ kiên quyết, "Mọi người không thể đưa em ra nước ngoài!" Mẹ cũng vô cùng cố chấp, "Đông Vũ! Mẹ thật sự không thể để cho em con làm hại con nữa! Con... con không biết, nó..." Bà chỉ chỉ tôi, chung quy vẫn không nói gì. Đông Vũ nhìn về phía tôi, đột nhiên nhìn thấy nhật kí cách đó không xa, lập tức bỗng nhiên hiểu được chuyện gì. Anh buông lỏng tay, lại gắt gao nắm lại, sau đó, gằn từng chữ nói, "Mẹ! Van cầu mẹ, đừng đưa em con đi! Em ấy là một phần không thể thiếu trong sinh mạng của con! Mẹ làm như vậy, không thấy quá tàn nhẫn sao?" Mẹ nhìn tôi một cái, hiển nhiên vẫn còn tức giận, tôi không biết bà thấy được ba nhiêu phần nội dung trong nhật kí, mà cảm thấy tôi hoang đường như thế, thế nên, bà khàn cả giọng hống lên: "Tôi... Lúc trước thật sự không nên sinh cô ta ra!"