"Anh quên rồi sao? Ngày đó còn hẹn nhau đi KTV hát, bạn gái nhỏ của anh của có mặt mà. Sao hả? Không phải các người chia tay rồi chứ?" Tô Kỳ hồ đồ. Bỗng nhiên Phương Lương cười mờ ám, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Tô Kỳ, anh vậy là không được, nói chuyện lâu như vậy còn chưa khui hàng đã chia tay, không phải quá đáng tiếc sao. Nhưng mà, làm anh em thì tôi sẽ giúp anh." Anh ta vừa dứt lời, Tô Kỳ vẫn chưa phản ứng lại, mặt Đông Vũ đã xanh mét nắm cổ áo của anh ta, lửa giận như có thể huỷ diệt tất cả, một nắm tay hung hăng nện vào mặt của anh ta. Mấy thanh niên lêu lổng sát người Phương Lương thấy vậy thì bao vây đánh anh, Tô Kỳ phản ứng kịp, một đám người xoay vặn đánh nhau. Chẳng qua, Tô Kỳ và Đông Vũ luôn luôn ân oán rõ ràng, bọn họ biến thành vết thương chồng chất, nhưng Phương Lương cũng bị đánh trọng thương. Xương sườn bị gãy, xương tay cũng gãy, phần mềm bị thương, não chấn động trung bình. Đông Vũ ôm tôi, không ngừng thì thào, "Vì sao em gạt anh? Sao em lại gạt anh?" Tôi luống cuống chân tay ôm lấy eo của anh, nước mắt đầy mặt. Không lâu sau, cảnh sát tới, bắt Tô Kỳ và Đông Vũ về cục cảnh sát điều tra. Tôi lên xe của ba mẹ, chạy tới cục cảnh sát, mới biết Phương Lương bị đánh trọng thương. Bởi vì bị trọng thương, cho nên, việc này không còn là học sinh đánh nhau bình thường, cho dù chỉ có vết thương nhẹ, cũng đã thành vụ án hình sự. Rất nhanh sau đó, người nhà Phương Lương chạy tới, một người đàn ông, một người phụ nữ, người đàn ông là anh trai của Phương Lương, mà người phụ nữ là mẹ Phương Lương, hai người kiêu ngạo hung hãn, diễu võ giương oai trong Cục Cảnh Sát, nói là phải nghiêm trị hai tên tội phạm Tô Kỳ và Đông Vũ! "Tuổi còn trẻ, đã ra tay đánh người rồi sao?!" Mẹ Phương Lương ăn mặc rất sang trọng quý phái, nghe nói, nhà họ Phương cũng coi như có chức có quyền trong thủ đô, vốn là nhà làm quan, có thể nói là lai lịch không nhỏ. Sau này tôi mới biết được, những lời có liên quan tới Tô Kỳ lúc trước, có người thấy Tô Kỳ cùng một bé gái đi bệnh viện phá thai, tôi cũng đã từng hỏi Tô Kỳ, Tô Kỳ nói nữ sinh đó mang thai, nhưng không phải của anh, anh ta lại không chịu nói là ai làm ra, nói là phải giữ bí mật. Lúc đó tôi mới biết, người này là Phương Lương. Có lẽ là ỷ vào gia đình mình có quyền, cha có lai lịch lớn, trên cơ bản, không có ai dám đắc tội nhà họ Phương. Phương Lương lại là con trai một trong nhà, bởi vậy, từ nhỏ đã được cưng chiều, lúc học sơ trung đã lăn lộn với thanh niên xấu, đến trung học, ngày thì lái xe ra ngoài quán ăn, đêm thì đi quán bar. Cha anh ta muốn sắp xếp cho anh ta một tương lai tương sáng, dùng quan hệ của mình, đưa anh đến một trường đại học có tiếng. Nhưng anh ta không có lòng dạ nào trên việc học tập, học hai năm, thì tạm nghỉ học ở nhà. Hiện giờ, Phương Lương bị thương nặng nằm viện, người nhà họ Phương thẹn quá thành giận, bởi vậy lúc tới Cục Cảnh Sát, thì hùng hùng hổ hổ. "Hai học sinh đánh em tôi đâu?! Đứng ra cho tôi! Hôm nay tôi phải đánh gãy chân bọn chúng!" Cảnh sát thì bề ngoài ra vẻ uy nghiêm quát bảo ngưng lại, nhưng thực chất cũng không ngăn cản, hình như cũng lo sợ vì thế lực của nhà họ Phương. Có nhiều lần, biết chúng tôi là người nhà của Đông Vũ, anh của Phương Lương làm bộ muốn xông lên, nếu không phải cảnh sát ngăn cản, sợ là nắm tay của anh ta sẽ vung lên. Mẹ sợ tới mức lạnh run, hoang mang lo sợ. Tôi thì lo lắng cho Đông Vũ, hiện giờ anh và Tô Kỳ còn đang trong quá trình lấy lời khai, theo hoàn cảnh trước mắt, nếu là nhà họ Phương không chịu giảng hòa, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của Đông Vũ và Tô Kỳ trước pháp luật!