"Em không cần... Em không cần đi bệnh viện..." Tô Kỳ nhíu mày, giận dữ nói: "Em nói lung tung cái gì vậy!" Hàn Tiêu đứng bên cạnh thúc giục: "Tô Kỳ, cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, chỗ này cứ giaio cho tớ xử lý là được rồi!" Tô Kỳ gật đầu, ôm tôi chạy ra ngoài. Tôi cảm thấy máu trong người mình vẫn đang không ngừng chảy ra, thấm ướt ống tay áo anh ta. Tôi nắm chặt vạt áo anh ta, nói: "Tô Kỳ, anh không cần lo cho em, có được không?" Vẻ mặt Tô Kỳ căng thẳng, không nói gì, trong lúc này mà anh ta còn giữ vững được bình tĩnh, ôm tôi đi xuống lầu, đã là cố gắng lắm rồi! Anh ta lái xe tới đây, về sau tôi mới biết, lúc tôi ngất đi, Hàn Tiêu sợ tôi xảy ra chuyện gì, quá sợ hãi cho nên mới gọi điện thoại cho Tô Kỳ. Tô Kỳ vừa nhận được điện thoại liền chạy như bay đến, bởi vì buổi tối cho nên cũng không sợ cảnh sát giao thông kiểm tra camera. Anh ta ôm tôi lên xe, lại phát hiện trên cái quần trắng của tôi bị nhuộm đỏ một mảng lớn. Tôi ngồi ở ghế lái phụ, có chút bối rối: "Đừng... Làm bẩn xe anh rồi..." "Doãn Hạ Thuần!" Tô Kỳ ôm chặt vai tôi, mất kiên nhẫn, tôi nhìn mắt anh ta, trong đó đầy tơ máu, giống như đang nhẫn nại cái gì, anh ta nói gằn từng chữ: "Anh cầu xin em, có được không? Đợi khi nào em khỏe lại, em nói cái gì anh cũng nghe theo em! Nhưng bây giờ, để cho anh xác định xem em có bình an vô sự trước hay không đã! Nếu không, anh nhất định sẽ không tha thứ cho em, cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình!" Cánh môi tôi kịch liệt run rẩy, khóc thất thanh. Tô Kỳ nhìn thấy tôi khóc, giọng nói cũng bình tĩnh trở lại: "Anh đưa em đến bệnh viện trước đã!" Sau đó, anh ta thắt dây an toàn cho tôi, đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái, bàn tay run run gắn chìa khóa vào, khởi động xe. Dọc theo đường đi, tôi ôm bụng, đau đến nhăn mặt, cuối cùng, tôi đau đến nỗi thật sự không chịu được nữa, nhỏ giọng khóc lên. Anh ta nghe thấy tôi khóc, mím môi, hai mắt đỏ lên, cũng im lặng chảy nước mắt. Vượt qua mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng tới bệnh viện, còn không kịp lái xe vào trong bãi đậu xe, chỉ dừng lại ở ven đường, anh ta ôm tôi, chạy vào trong bệnh viện, đừng ở lối ra vào lớn tiếng kêu to: "Bác sĩ? Cứu cô ấy, mau cứu cô ấy! Cô ấy chảy rất nhiều máu!" Tôi biết, anh ta rất ít khi đến bệnh viện, anh ta từng vỗ ngực khoe với tôi, từ nhỏ cơ thể đã rất khỏe mạnh, rất ít khi phát sốt hay bị cảm, cho nên hiếm khi phải vào bệnh viện. Bởi vậy, anh ta không biết, lúc đó nên đi đăng ký trước hay là trực tiếp đưa tôi vào phòng cấp cứu. Tôi đột nhiên níu chặt tay anh ta, năn nỉ: "Tô Kỳ... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được nói cho Doãn Đông Vũ biết, có được không?" Nói xong một câu đó, tôi đau đến nỗi nói không ra lời nữa rồi, tôi cuộn mình trong lòng anh ta, ý thức lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, cảm giác quặng đau trong bụng càng lúc càng rõ ràng. Sau đó như thế nào, tôi cũng không còn ý thức được nữa. Chỉ biết là lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệnh. Tôi mở to mắt, Tô Kỳ đã canh giữ cạnh giường suốt một đêm vừa thấy tôi tỉnh lại, gương mặt liền lộ vẻ mừng rỡ. "Hạ Thuần, em tỉnh lại rồi!" "Ừ..." Tôi nhìn bên cạnh, có treo một túi máu. Tô Kỳ lập tức nắm tay tôi, lòng bàn tay anh ta ấm áp, làm tôi cảm thấy nóng quá, vô thức rút tay lại. Tôi nói: "Em... Em bị sao vậy?" "Bác sĩ nói..." Sắc mặt Tô Kỳ liền trở nên ảm đạm: "Bác sĩ nói, mang thai ngoài tử cung, dùng thuốc không thích hợp sẽ gây mất nhiều máu."