Bọn họ đặc biệt thừa dịp Mộ Nhã Triết ở công ty họp chạy đến, nếu Mộ Nhã Triết ở đây, tám phần là sẽ không cho bọn họ động vào một cọng tóc. Vân Thi Thi thấy bộ dạng mong chờ của Khương Thân, lại nhìn Lục Cận Dự ở một bên, ánh mắt lấp lánh, đâu nỡ nhẫn tâm từ chối? “Chỉ là hai người ôm đứa bé bao giờ chưa? Đứa bé mới hơn năm tháng, xương cốt rất mềm, ôm phải cẩn thận một chút.” “Biết ạ! Em từng ôm rồi, cho nên biết cách ôm đứa bé như thế nào!” Chị gái Khương Thân sinh thai lần hai, anh ta ôm đứa bé, cũng do chị gái dạy dỗ cách ôm, bởi vậy đối với chuyện ôm đứa bé, anh ta tương đối tin tưởng! Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở một bên mở to mắt nhìn chằm chằm, mãi đến khi Tiểu Nguyệt Dao được Khương Thân thuận lợi ôm vào ngực, Hữu Hữu cẩn thận nhìn, thấy Khương Thân quả thật biết cách ôm đứa bé, mới thật sự yên tâm! Chi tiết nho nhỏ này, rơi vào trong mắt Vân Thi Thi, biến thành cô có chút dở khóc dở cười! Hai thằng nhóc này, sẽ không noi theo cha bọn chúng, từ nay về sau thăng chức cuồng em gái đấy chứ? Nhưng mà Khương Thân ôm công chúa nhỏ chưa được bao lâu, lại thấy Tiểu Nguyệt Dao nằm trong lòng anh ta không di chuyển, cứ như vậy nâng mắt nhìn anh ta, đột nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi đứng ở một bên mỉm cười với mình, khóe miệng mím lại, cảm giác mưa gió sắp tới, mặt ngoài coi như bình tĩnh, nhưng bên trong lại gió lớn mưa rào! Khương Thân thấy khuôn mặt bé con vặn vẹo, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một giây sau, Tiểu Nguyệt Dao mở to miệng khóc lên! “Hu oa oa - -!” Cho đến bây giờ Tiểu Nguyệt Dao không thích khóc, nhưng mà một khi có người lạ ôm bé, bé con cực kỳ sợ người lạ, giãy giụa vô dụng, liền dùng tiếng khóc để bày tỏ bất mãn! Nếu không, sao lại nói bé con là nữ vương nhỏ cao quý? Hiện giờ, bé con nhận thức được, ngoại trừ Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, cùng với Vân Thi Thi, ngay cả Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, được hai thằng nhóc ôm, bé con giống như hạ mình, thời gian ngắn một chút còn được, nếu lâu một chút, bé con sẽ không có kiên nhẫn, khóc rất lợi hại! Tiểu Nguyệt Dao này, người bình thường không thể khống chế được! Dù là Vân Thi Thi đều cảm thấy ngạc nhiên! Hữu Hữu trước đây, cũng không có như vậy! Khi đó, cho dù là người xa lạ ôm cậu, cậu chỉ không cười, nghiêm mặt, lại không dễ dàng khóc như vậy! Nhưng mà Nguyệt Dao cực kỳ kiêu ngạo, Mộ Nhã Triết ôm bé, Cung Kiệt ôm bé, trái lại không có vấn đề gì! Ngay cả Hoa Cẩm, ôm bé con, bé con cũng cực kỳ bài xích! Vân Thi Thi nói, “Hoa Cẩm, em không cho bé uống sữa, không thay tã không thấm, Nguyệt Dao tất nhiên là không thích em rồi!” Hoa Cẩm cảm thấy cực kỳ ấm ức! Anh ta rất muốn thay mà, nhưng mà công việc thay tã không thấm, đều có người xếp hàng cướp làm. Ví dụ như Mộ Nhã Triết, ví dụ như Cung Kiệt, ví dụ như Vân Thi Thi, đâu đến lượt anh ta chứ? Anh ta lại không có kinh nghiệm làm bảo mẫu, đều ngại anh ta chân tay vụng về, ai mà chẳng có quá trình trải nghiệm chứ? Hơn nữa có một khoảng thời gian dài, Hoa Cẩm đi quay phim, nói muốn kiếm tiền mua sữa cho Tiểu Nguyệt Dao. Mộ Nhã Triết lại nhấn mạnh, “Tiền sữa bột anh kiếm được!” “Em đây là tranh mua đồ chơi cho Nguyệt Dao, được chưa?” Hoa Cẩm cảm thấy mình bị xa lánh, không có địa vị gì ở trong nhà này, cực kỳ ấm ức!