Nhà của Hàn Tiêu ở trong một tiểu khu xa hoa, tôi cũng không biết đã ngồi đợi như vậy bao lâu. Tôi nhìn thấy trên con đường mòn nhỏ có một cô bé gái nhỏ chừng năm tuổi, đang được cha dạy đi xe đạp. Tôi nhớ lại, lúc nhỏ khi tôi tập xe đạp, Đông Vũ ở đằng sau giúp tôi ổn định trọng tâm của chiếc xe, vô cùng khẩn trương nhìn tôi. Khi đó tôi chỉ mới sáu tuổi, chân dẫm bàn đạp và giữ tay lái một cách lo lắng. Đông Vũ bảo tôi không cần phải lo lắng mà hãy thả lỏng, một bên đẩy xe đi phía trước. Lúc mới tập, tôi không có kỹ năng nên thường xuyên bị ngã, nhưng mỗi khi tôi sắp ngã thì Đông Vũ vội vàng xông lên, dùng cơ thể mảnh khảnh của anh giúp tôi giữ vững lại. Có một lần tôi bị ngã, anh liền chạy tới đỡ lấy tôi, lúc ấy tôi ngã hẳn vào trong lòng ngực anh, lúc đứng lên tôi còn cười đến vô tâm vô phế, buổi tối về nhà mới phát hiện sau lưng của anh có mấy chỗ bị trầy da, tôi lại còn không thấy xấu hổ, ngược lại còn cười cợt anh ấy da thịt quá non mịn. Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới những ngày tháng ấy, lúc vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ, tôi luôn cảm thấy rằng sau khi lớn lên thì mọi thứ đều thay đổi, gánh nặng trên vai cũng ngày càng lớn hơn. …… Nhá nhem tối, Hàn Tiêu từ trường trở về nhà, trên lưng đang mang cặp sách, vừa nhìn thấy tôi liền hoảng sợ đến sắc mặt cũng thay đổi “Hạ Thuần!” Tôi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô ấy liền chật vật đứng lên. “Sao cậu lại ở đây?” Cô ấy vô cùng kinh ngạc, “Cả ngày hôm nay cậu đều không đi học, cha mẹ cậu có đến tìm chủ nhiệm lớp, vẻ mặt vô cùng lo lắng! Lúc đó tớ đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm, thì nghe được mẹ của cậu bảo rằng tối qua cậu không về nhà. Họ cũng đã đi báo cảnh sát rồi!” “Hàn Tiêu, đêm nay tớ có thể ở lại nhà cậu có được không?” Tôi cẩn thận hỏi. Hàn Tiêu càng kinh ngạc, “Cậu điên rồi sao? Tại sao cậu cậu không về nhà?” “Tớ……” Tôi cắn cắn môi, nghĩ đến lúc về nhà sẽ có tình cảnh gì, nc mắt của tôi lại không cầm được mà rơi xuống. “Hàn Tiêu, ngoại trừ nơi này ra, tớ thật sự không còn nơi nào…… Có thể đi cả……” Hàn Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nâng mặt tôi lên, lúc này mới phát hiện ra điều khác thường. “Hạ Thuần, tối qua cậu đi đâu?” “……” “Nói cho tớ, nói cho tớ biết!” Hàn Tiêu nắm chặt bả vai của tôi, vội vàng hỏi, “Không phải tối hôm qua cậu ở cùng với Tô Kỳ sao? Cậu sao lại không về nhà, cậu đi đâu?” “Đừng hỏi, có được không?” Tôi tuyệt vọng nói, “Đừng hỏi nữa…… cầu xin cậu……” “……” Hàn Tiêu mang tôi giấu trong phòng của cậu ấy. Vì sợ cha mẹ cậu ấy phát hiện ra, tôi phải nói chuyện rất cẩn thận. Hàn Tiêu ăn xong cơm chiều, trở lại phòng, mang cho tôi một hộp sữa bò. “Chỉ có cái này. Thực xin lỗi nha Hạ Thuần……” Cô ấy đặt hộp sữa ở bên cạnh, nhưng tôi một chút cũng không muốn uống. Tôi nghĩ, sắc mặt của tôi có lẽ là rất khó coi, cho nên có lẽ đã làm Hàn Tiêu sợ hãi, cô ấy ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bả vai của tôi, khóc lóc nói “Hạ Thuần, cậu đừng làm tớ sợ có được không? Nói gì đó cũng được. Cậu như vậy…… tớ cũng rất buồn……” Chẳng qua, cô ấy làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi. Chỉ qua một buổi tối, cả thế giới của tôi đều sụp đổ. Tối hôm đó, tôi nằm ở trên giường, không dám nhắm mắt lại, vì chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh tối hôm qua lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy vô cùng dơ bẩn, lúc tắm rửa, tôi cố gắng chà rửa cơ thể, tôi muốn xóa sạch những thứ tội lỗi này, xóa bỏ toàn bộ hơi thở của hắn ta và những dấu vết mà hắn ta để lại…… Hương vị của đau khổ giống như một ngọn lửa, mà tôi sẽ sớm bị đốt thành tro bụi.