Anh ôm lấy bả vai của tôi hừ lạnh nói, “Vợ à, em nói thử xem sao em lại nhỏ như vậy, làm cho anh thật không dám xuống tay!” “Ai là vợ của anh!?” “Đương nhiên là em!” “Em mới không phải là vợ của anh!” “Chính là em! Chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, hai chúng ta sẽ cùng kết hôn!” “Đó là chuyện của tương lai, ai cũng không thể đoán trước được.” Tô Kỳ đột nhiên nghiêm túc nắm lấy bả vai của tôi, ra vẻ không vui nói, “Như thế nào gọi là không ai biết trước? Anh đã chọn em thì anh sẽ mặc kệ tất cả, em chính là vợ tương lai của anh ai cũng không thể chia rẽ hai chúng ta! Nếu không, Anh sẽ……” “Anh sẽ thế nào?” Tô Kỳ đột nhiên nở một nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, “Anh có thể làm thế nào? Chỉ có thể quấn lấy em đến suốt cuộc đời này thôi.” Tôi cố gắng lấy lại tinh thần từ những ý nghĩ như vậy, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì không đúng. “Tô Kỳ, anh đừng có nói bậy.” Anh rốt cuộc cũng không nhịn được, có thể là sợ rằng tôi sẽ cảm thấy khó chịu nên anh cũng không dám trực tiếp xác minh nghi ngờ của mình mà nửa đùa nửa thật hỏi tôi, “Hạ Thuần, em nên sẽ không…… thích Đông Vũ, có đúng không?” Tôi không nói lời nào. Anh đột nhiên uống một ngụm bia lớn, rồi lại quay sang hỏi tôi “Sở dĩ em muốn cùng anh hẹn hò, không phải là muốn lợi dụng anh, muốn anh thay thế Đông Vũ đúng không……” Nói được một nửa, sắc mặt anh không giấu vẻ khó coi, cũng không nói tiếp nữa. Tôi vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn, không phát ra dù là một âm thanh nhỏ. Anh bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Hạ thuần, chúng ta cần phải nói chuyện.” Tôi hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc này của anh, nghiêm túc đến xa lạ, tôi cười cười kéo kéo cánh tay anh, “Tô Kỳ, em cảm thấy hơi mệt, đầu có chút nhức……” “Em đừng làm như vậy nữa.” Anh đẩy tôi ra, trông vô cùng lạnh lùng xa cách. Tôi nhìn anh chăm chăm, từ trước đến nay anh chưa từng đối xử với tôi như vậy. “Anh làm sao vậy……” Tô Kỳ đột nhiên hỏi tôi, “Bởi vì anh thích em, cho nên em cảm thấy không có gì phải sợ hãi, đúng không?” “……” “Cho dù em có làm ra chuyện gì đi nữa, thì em chắc chắn cũng sẽ không khiến anh tức giận, đau khổ, thất vọng…… có đúng không?” “Tô Kỳ……” “Doãn Hạ Thuần!” Tô Kỳ rốt cuộc cũng mất khống chế, bởi vì anh biết được, từ đầu tới cuối, tôi cùng anh hẹn hò là vì một nguyên nhân khác, anh đau khổ cực độ mà la lên, “Em xem anh như cái gì? Chỉ là một vật thay thế thôi sao?” “Trong lòng em đã sớm thích cậu ta, đúng không!?” “……” “Người đó, chính là anh trai của của em, đúng không?” Tô Kỳ nghiến răng nghiến lợi gằn từng từng chữ một, “Em điên rồi sao?! Em không thể thích cũng như không thể yêu cậu ta, các người là anh em, đây là loạn luân, hai người không thể ở bên nhau!” “Em biết. Em hiểu……” “Anh thấy em căn bản không hiểu một chút gì cả!” “Em đã nói, là em hiểu rồi!” Tôi dùng hết sức mà hét lên! Tô Kỳ ngẩn ra. Tôi cười lạnh, trong mắt có vương chút nước, “Anh cũng muốn nhắc nhở em như vậy sao!?” “……” “Em biết em không thể yêu anh ấy, cho nên em để cho anh trở thành người yêu của em. Tô Kỳ, không phải anh nói sẽ khiến em yêu anh sao? Nếu đã vậy thì hãy khiến em yêu anh đi!” Tô Kỳ như vừa tỉnh mộng, đôi môi mỏng run rẩy. “Cho nên, em thật sự lợi dụng anh?” Anh đột nhiên đứng phắt dậy, mất khống chế đá vào mấy chai bia, vẻ mặt xanh mét, “Doãn Hạ Thuần! Em dựa vào cái gì mà đùa giỡn anh như vậy?! Chỉ vì anh thích em, thích em đến hết thuốc chữa, cho nên em không cần phải chú ý đến cảm giác của anh sao!?” Mấy người bạn của anh vừa mới tới, nhìn thấy một màn này, đều đứng sững lại.