Anh quay xe đạp lại, đuổi theo, kéo dây cặp sách của tôi nói, "Lên xe!" Tôi giận dỗi nói, “Em sẽ tự về!” “Hạ Thuần, lên xe!” Đông Vũ vẫn kiên nhẫn, “Đừng ép anh phải tức giận!” Tôi nghe xong, tâm tình càng khó chịu hơn. Tức giận? Anh có tư cách gì mà tức giận!? Tôi làm sai cái gì sao!? Dựa vào cái gì anh ta có thể có bạn gái, nhưng khi tôi cùng một bạn nam khác kết giao thì lại cần phải có sự đồng ý của anh ấy!? Dựa vào cái gì!? Tôi không cam tâm quay đầu đi nơi khác không nhìn anh nữa. Anh còn muốn nói gì đó, ngay lúc ấy tôi bỗng nhìn thấy Tô Kỳ đang đạp xe tới đây, anh cũng nhìn thấy Đông Vũ nhưng có vẻ như anh cố ý, chạy xe đến bên cạnh tôi mới phanh xe lại, bánh xe và xe đạp của hai người đối diện với nhau, nhìn giống như là một cuộc đối đầu. Đông Vũ nhìn thấy anh, sắc mặt càng khó coi, “Cút ngay.” Tô Kỳ không để ý đến Đông Vũ, quay sang nhìn tôi, “Lên xe.” Đông Vũ tức giận, “Tô Kỳ, cậu đừng quên tôi đã cảnh cáo cậu như thế nào!?” Không chờ anh nói xong, tôi liền đem cặp sách bỏ vào giỏ xe của Tô Kỳ, sau đó ngồi lên đằng sau lưng, lại ôm lấy eo của Tô Kỳ, không thèm để ý tới Đông Vũ đang vô cùng tức giận mà bảo với Tô Kỳ, “Em muốn uống nước có ga.” “Được, anh đưa em đi uống.” Tô Kỳ vừa nói, vừa khẽ nhìn sang Đông Vũ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, sau đó anh quay đầu xe, chở tôi rời khỏi đó. Tôi không có quay đầu lại. Đông Vũ cũng không đuổi theo. Tôi nghĩ, anh đã quá thất vọng về tôi rồi. Tối hôm đó, từ phòng hát K đi ra, Tô Kỳ đưa tôi về đến nhà, trước khi đi, anh nắm chặt lấy tay của tôi đem tôi kéo đến trước mặt, trên mặt không giấu ý cười! “Cứ như vậy mà đi sao? Không thể hiện thành ý một chút sao?” Tôi hỏi, “Thể hiện cái gì?” Tô Kỳ nhéo nhéo mũi của tôi, “Không thể hôn anh một cái sao?” Mặt của tôi lập tức nóng bừng lên, thẹn thùng xoay người, lúc đó tôi thoáng thấy trên ban công có bóng người. Tôi khẽ ngước mắt lên, thì nhìn thấy một bóng người đang dựa vào ban công. Trời thật sự quá tối, nên tôi nhìn không rõ người đó, nhưng cũng rất dễ để đoán ra người đó là ai. Tôi cắn cắn môi, rồi đột nhiên quay người lại nhìn Tô Kỳ. Khuôn mặt của Tô Kỳ vốn đầy vẻ thất vọng nhưng bởi vì tôi quay người lại mà trong nháy mắt đám tro tàn trong mắt anh lại bùng cháy trở lại. Tôi lẩm bẩm, “Ngốc!” Sau đó tôi đến ngay trước mặt anh, sau đó tôi nhẹ nhàng kiễng chân, ôm lấy bờ vai của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh thật sự rất cao, so với anh cao một mét tám, tôi một mét sáu, thật sự có hơi nhỏ bé so với anh ấy. …… Sau khi Tô Kỳ rời khỏi, tôi quay người lại, bóng người trên ban công cũng không còn nữa. Về nhà được một lúc, tôi đi ngang qua phòng Đông Vũ, lập tức tỉnh táo lại, hành động của tôi lúc nãy tôi thật sự cũng không hiểu được chính bản thân mình. Tôi không biết tôi làm vậy vì mục đích gì, rốt cuộc là tôi muốn kích thích ai, và chuyện này có ý nghĩa gì. Tôi đi đến ban công, nơi mà Đông Vũ đứng lúc nãy, nhìn ở góc độ này thì hoàn toàn có thể nhìn thấy rất rõ một màn vừa nãy. Tôi chỉ muốn cho anh thấy rằng, không có anh tôi vẫn rất tốt. Sau sự việc đó tôi và Đông Vũ trở nên xa cách hơn. Cũng không biết là anh cố tình xa lánh tôi, hay tôi xa lánh anh, tôi cũng từng tự chế giễu chính bản thân mình rằng, sự ăn ý của hai chúng tôi có lẽ thể hiện rõ nhất là vào lúc này đây. Có đôi khi vào lúc tan học, tôi cố tình đi qua nơi có cánh cửa cao nhất, như vậy có thể thấy Đông Vũ cùng Lâm Lị đang sóng vai nhau về nhà.