Tôi che miệng lại, trong lòng tán thưởng, kinh diễm vây quanh đàn piano đánh giá vài lần, đàn piano này, thỏa mãn tất cả ảo tưởng lãng mạn của thiếu nữ với âm nhạc. Từ lúc Đông Vũ luyện đàn, tôi thích ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh một lần lại một lần luyện tập những ca khúc nhàm chán. Nhưng mà, tôi cũng không thấy luyện đàn cùng anh, có bao nhiêu buồn tẻ. Tôi thích nhất bàn tay đánh lên phím đàn, mười ngón tay thon dài, đầu ngón tay như gốm sứ, tôn lên phím đàn đen trắng, cực kỳ xinh đẹp. Mỗi khi sau giờ ngọ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, trái ngược với ánh sáng, yên tĩnh và xinh đẹp. Tôi không phải yêu thích piano trời sinh, si mê và yêu thích piano, nguyên nhân càng vì một phần mê luyến anh. Anh nhìn tôi vây quanh đàn piano không ngừng nhìn xung quanh, hai tay để ở trong túi quần, có chút bất đắc dĩ, tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy khóe miệng anh ý cười ấm áp và cưng chiều. “Anh, cái đàn piano này bao nhiêu tiền vậy?” Chắc là khi tôi giống như tín đồ cầu nguyện, thành kính vuốt ve chiếc đàn piano, vẻ mặt quá khát khao, làm anh bật cười, lập tức nghiêm túc nhíu mày, “Cực kỳ quý.” Tôi càng lúc càng tò mò, không chịu từ bỏ hỏi, “Cực kỳ quý là bao nhiêu?” “Ừm…” Đông Vũ nghĩ nghĩ, “Chắc là hai mươi vạn.” Tôi hoàn toàn chấn động rồi! “Hai mươi vạn ấy ạ?” Quả thực là một con số cao! Anh thấy đôi mắt tôi trừng lớn như chuông đồng, vẻ mặt bất khả tư nghị, nhất thời dở khóc dở cười, “Cái đàn piano này là của hãng Yamaha, chuyên dùng để biểu diễn.” “Vậy âm sắc nhất định cực kỳ hay!” “Hội diễn ngày kỷ niệm thành lập trường sắp xếp từ lúc nào?” “Sau đó một tuần.” Đông Vũ nhíu mày, “Thời gian rất gấp, em đánh bài đó thuần thục chưa?” “Có nhiều chỗ vẫn chưa được tốt, vẫn phải cố gắng một phen.” Tôi đối với biểu diễn piano, chỉ là nghiệp dư, cũng không luyện tập từ nhỏ, thời niên thiếu, khi Đông Vũ đánh đàn, tôi ngồi bên cạnh anh, theo anh cùng luyện. Tôi thích nhất lúc anh tự dạy tôi, khuôn mặt ôn nhu đó, làm tôi sa vào bên trong. “Đoạn vào có vấn đề?” Đông Vũ ngồi trên ghế piano, vỗ vỗ, “Lại đây, ngồi ở bên cạnh anh.” “Dạ.” Tôi đi qua, ngồi xuống, anh nói, “Em đàn một lần trước cho anh nghe.” “Dạ.” Tôi cúi đầu, thật sự đánh đàn, thỉnh thoảng anh bảo tôi dừng lai, cúi đầu, điều chỉnh cho tôi đánh đúng, nhưng mà bất tri bất giác, tâm tư của tôi không ở trên đàn piano, mà nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, nhìn đến xuất thần. Tôi hồi tưởng lại, tôi đã từng hỏi Hàn Tiêu, thích một người là cảm giác gì. Cô ấy trả lời tôi, gặp anh ấy, tim đập như sấm, lòng tràn đầy vui mừng. Khi chạm vào, hơi thở trở nên nóng bỏng, đứng ngồi không yên, đó là thích. Tôi biết, tôi thích anh, không thể vãn hồi lại. Nhất là lẳng lặng nhìn anh như vậy, giống như liếc mắt một cái, thời gian đều yên lặng dừng lại. Anh nâng mắt, nói được một nửa, thấy tôi nhìn chằm chằm sườn mặt anh, trong lúc này tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, “Làm sao vậy?” “Không… Không có gì ạ!” Tôi hơi lúng túng thu hồi ánh mắt, có chút chột dạ! Đông Vũ nhếch môi, “Ừ, vậy tiếp tục…” Anh cầm tay của tôi chạm lên phím đàn, đầu ngón tay rõ ràng lạnh như băng như vậy, lại làm cho tôi cảm thấy, tay anh cực kỳ nóng, tôi khẩn trương nín thở, đột nhiên cầm lấy tay anh, cầm chặt, không buông tay!