“Mẹ!” Cô gái nhỏ ngồi ở một bên đỏ mặt, có chút thẹn thùng đánh giá xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đông Vũ, trong mắt khó che giấu ái mộ. Kỳ thật nói đùa như vậy, chỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà tôi không thích như vậy, thế cho nên toàn bộ bữa cơm đều là vẻ mặt không tốt. Tôi bất an phát hiện, tôi và Đông Vũ nhất định sẽ không trói buộc cùng một chỗ. Giống như những lời anh nói lúc trước vậy, duy trì khoảng cách gần như giống vĩnh viễn, cả đời đều không thay đổi, mà giữa chúng tôi sẽ có kẻ thứ ba xen vào, nghĩ đến kẻ thứ ba không kiêng nể gì chiếm lấy khuỷu tay anh, nằm trong ngực anh, được anh yêu thương, mà trong mắt anh sẽ không chỉ có mình bóng dáng của tôi, quan tâm và che chở của anh, cũng sẽ không chỉ dành cho một đối tượng duy nhất là tôi, điều này làm tôi rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có. Mà càng làm tôi bất an chính là, tôi vậy mà cực kỳ bài xích loại khả năng này, thậm chí còn căm thù tận xương tủy kẻ thứ ba còn chưa xuất hiện. Tôi biết tôi nghĩ như vậy, cực kỳ hoang đường, tôi và Đông Vũ nhất định không có khả năng, tình yêu cấm đoán này, từ lúc mới bắt đầu đã có kết cục bị chôn xuống, không có kết quả tốt đẹp. Mà tôi vẫn ôm ấp thương cảm và hi vọng hèn mọn như cũ, tìm cách phá bỏ bức tường này. Nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt cha mẹ, cảm giác tội lỗi trong lòng càng khó kìm nén, tôi nghĩ tôi hết thuốc chữa rồi, nhưng dù vậy, tôi không có cách nào thoát ra khỏi hành hạ như vậy. Vì thế có một khoảng thời gian dài, tôi rơi vào vòng luẩn quẩn như vậy, hàng đêm bị giam vào trong quấy nhiễu, không thoát ra được. Tôi nghĩ, tôi sớm đã bị bệnh, bệnh không có thuốc chữa, ngoại trừ Đông Vũ, ai cũng không thể chữa được. Tôi cũng từng thử để người khác đi vào thế giới của tôi, nhưng tôi lại đau xót nhận ra, thế giới của tôi giống như gông xiềng, khóa đó, cho dù người ta cố gắng phá cũng không thể mở được. Từ lúc bắt đầu sinh mệnh, Đông Vũ đã là tín ngưỡng duy nhất của tôi, cho dù thế giới hoang vu, cuối cùng chỉ muốn làm bạn bên cạnh anh. Tôi phát hiện, chân tình đối với anh, càng lúc càng khó kìm nén lại! … Lúc năm hai trung học, tình cờ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, muốn cử hành hội diễn văn nghệ, lớp chuẩn bị tiết mục, tôi bị ép buộc đăng ký, nói chung là vì âm nhạc. Giáo viên biết tôi đàn piano không tệ, vì thế tiến cử tôi biểu diễn tiết mục đàn piano. Tôi cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến đồng ý. Bởi vì giáo viên nói, nếu tham gia hội diễn văn nghệ, sẽ cộng điểm. Khi đó, điểm môn học rất là quan trọng. Sau khi đăng ký, mỗi khi trời tối, lại có thêm nhiều cớ quấn lấy Đông Vũ. Anh biết tôi tham gia hội diễn văn nghệ ngày kỷ niệm thành lập trường, có chút bất ngờ. Từ nhỏ Đông Vũ đã bắt đầu học đánh piano, mà tôi, ở bên cạnh nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ quấn lấy anh dậy tôi đàn piano. Tuy tôi không đàn chuyện nghiệp, nhưng Đông Vũ nói, đầu gỗ như tôi, trong âm nhạc thật sự có chút trời cho. Tôi làm chuyện gì cũng có ba phần nhiệt tình, đối với piano, cũng không phải là từ nhiệt tình yêu thích, vì nguyên nhân khác, cho nên mới kiên trì với piano thật lâu. Một tháng đó, tôi luyện đàn piano khắc cốt ghi tâm, Đông Vũ chọn lựa cho tôi một bài, tôi đối với những bài hát luyện tập và nghệ thuật quá mức sâu lắng thanh nhã không có cố chấp, vì thế chọn một bài vừa dễ nghe lại đơn giản của Lâm Tuấn Kiệt, <Giang nam>. Khi đó, bài hát của Lâm Tuấn Kiệt rất thịnh hành, độ lan truyền rất cao, ang nam> lại càng là ca khúc phố lớn ngõ nhỏ nghe nhiều đều thuộc.