Tôi lập tức nói: "Tôi không thích trượt pa-tin, tôi muốn về nhà!" "Không được!" Anh ta ôm chầm bả vai tôi, mỉm cười nói: "Trượt pa-tin rất vui, em chơi thử một lần, sẽ muốn lần thứ hai!" "Bài tập về nhà của tôi còn chưa làm xong! Nếu về muộn, sẽ không làm kịp!" Anh ta đoạt lấy cặp tôi, sau đó ném cho mấy người phía sau: "Làm bài tập cho cô ấy!" "Chờ đã!" Tôi ngăn cản anh ta: "Chữ viết không giống nhau, cô giáo sẽ phát hiện!" "Anh bảo bọn họ dùng bút máy viết, em về chỉ cần dựa theo đáp án đó viết lại, rất nhanh!" "Nhưng mà..." "Không nhưng gì cả! Anh mời em uống đồ uống, coi như đền bù vụ lần trước!" "Đền bù?" "Đúng vậy!" Tô Kỳ nói đầy ám muội, nở nụ cười đầy ý tứ: "Lần đó, không phải là nụ hôn đầu của em chứ?" Tôi vừa nghe, trên mặt liền đỏ bừng, xoay người, không thèm nhìn anh ta. Anh ta lại xông tới, thấp giọng hỏi: "Anh sẽ không phải là người đầu tiên được hôn em chứ?" Tôi lập tức nói: "Không phải!" Sắc mặt anh ta liền biến hóa: "Không phải?" Sau đó liền hậm hực nói: "Anh xem em phản ứng kích động như vậy, còn tưởng rằng là nụ hôn đầu chứ?" Tôi nói: "Nụ hôn đầu của tôi sớm đã mất rồi!" "Hả?" Tô Kỳ hứng thú hỏi tôi: "Nụ hôn đầu của em là trao cho ai?" "Anh trai tôi!" "Anh trai em?" "Đúng vậy!" Tôi gật đầu một cái: "Doãn Đông Vũ!" Tô Kỳ lập tức cười, không cho là đúng: "Vậy không tính!" Tôi kỳ quái hỏi: "Sao lại không tính?" "Cậu ta là anh trai em, sẽ không tính là nụ hôn đầu, nụ hôn đầu chỉ trao cho người ngoài khác phái, anh trai em, sao có thể tính được!" Tôi vừa nghe, lập tức càng không vui! Nụ cười của Tô Kỳ càng thêm rõ ràng: "Nói như vậy, anh chính là nụ hôn đầu của em?" Tôi bực bội nói: "Anh còn nói bậy, tôi sẽ đi về!" "Được rồi, được rồi!" Tô Kỳ giơ hai tay đầu hàng: "Anh sai rồi! Anh sai rồi cô Hạ! Đi thôi, anh dạy em trượt pa-tin!" Mặc dù như vậy, khóe miệng anh ta vẫn nở nụ cười trộm, dường như đã xác định được anh ta chính là nụ hôn đầu của tôi. Tôi không để ý tới anh ta, ngẩng đầu nhìn tấm bảng, ma xui quỷ khiến, hoàn toàn không có chống cự, để mặc anh ta nắm tay đi vào. Đối với trượt pa-tin, tôi thật tò mò, cũng không biết trò này rốt cuộc có gì thần kỳ, mà khiến cho rất nhiều bậc phụ huynh vừa nghe tới đã biến sắc. Thẳng cho tới khi bước vào sân trượt, mặt sân trống trải, có không ít người đeo giày trượt pa-tin, tự do chơi đùa, khi thì có người xếp thành hàng, túm lấy áo người phía trước, xếp thành một hàng. Tôi nhìn lướt qua, phát hiện có không ít kiểu tóc kỳ quái, cùng với cách ăn mặc lạ lùng của cả nam lẫn nữ. Nhất là quần jean phá cách, ống quần rộng, áo hở tới tận vai, tóc thì đủ loại mày sắc, cái thẩm mỹ lạ lùng lành, khiến tôi có chút không thoải mái. Tô Kỳ ôm lấy tôi, sau đó đổi giày trượt! Thoạt nhìn, những người kia chơi thật vui! Lúc còn trẻ, đối với những thứ mà mình chưa biết, liền vô cùng tò mò muốn khám phá, muốn tới gần, muốn biết rõ ràng đó là gì, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân!