Cả tuổi thơ chơi đùa, đến khi cả người đã mệt lừ, khi mặt trời ngả về tây, tôi vẫn có chút lưu luyến mà nắm tay Đông Vũ trở về nhà. Tôi và Đông Vũ mỗi người có một cái xe đạp. Xe đạp chính là quà sinh nhật lần thứ 11 của cha cho anh, lúc ấy một chiếc xe đạp cũng có giá mấy trăm đồng, một gia đình bình thường sẽ phải chùn bước trước con số này. Mà tôi cũng có một chiếc xe, đó là xe hồi bé của Đông Vũ, đó là xe cân bằng, phía sau còn có thêm hai bánh nhỏ, cha khi đó liền tháo hai bánh xe nhỏ đó xuống, liền giống như một chiếc xe mới vậy. "Xem, mỗi người một cái xe! Hạ Thuần, con không phải vẫn la hét muốn xe đạp sao? Lấy cái này của Đông Vũ được không?" "Được!" Tôi không phải là không biết ghen tỵ, nhưng vì đó là xe hồi bé của Đông Vũ, nên tôi cũng khá hài lòng. Khi nghỉ hè, tôi và anh mỗi người đạp một cái xe, trời nắng chang chang, vẫn có thể đạp xe đi "hóng gió"! Những người bạn nhỏ khác rất hâm mộ chúng tôi. Khi đó, chúng tôi đi xe đạp, một đám con nít đều chạy sau chúng tôi, tò mò nhìn, cảm giác đó khỏi phải nói có bao nhiêu thích thú. Cảm giác trở thành tiêu điểm cho người khác hướng tới. Nhất là làm em gái của Đông Vũ, càng khiến tôi có cảm giác thành tựu. Đến khi trời nắng quá, chúng tôi liền đem xe về nhà, hai người tay trong tay chạy đến cửa hàng nhỏ trong trấn, mua kem. Tiền tiêu vặt mỗi ngày của chúng tôi không nhiều lắm, hai khối tiền, vừa đủ mua 1 que kem. Tôi khi đó rất ham ăn, đụng tới cái gì ăn được liền ăn rất nhanh, chỉ chốc lát liền ăn hết que kem. Lúc này, que kem trong tay Đông Vũ còn chưa ăn được một nửa nữa. Mỗi lần như vậy, tôi sẽ trưng ra bộ mặt đáng thương, mở to mắt nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm que kem trong tay anh. "Em sao lại ăn nhanh như vậy?" "Bởi vì... sợ nó chảy mất!" Đông Vũ luôn bị lý do của tôi chọc cho cười, vì vậy, hai người liền ăn chung một que kem, anh một miếng, tôi một miếng, rất nhanh liền ăn hết. Khoảng thời gian tuổi thơ đó, luôn khiến cho người ta hoài niệm. Khi đó, vô lo vô nghĩ, rồi đến khi Đông Vũ thi đỗ vào trường trung cấp, ầm thầm xảy ra biến hóa. ************ Trường tiểu học tôi và Đông Vũ học là trường dành cho quý tộc. Trước đây, kế hoạch hóa gia đình còn thịnh hành, chỉ sinh một con. Có Đông Vũ thì không có tôi. Sự tồn tại của tôi, chính là một việc ngoài ý muốn. Năm Đông Vũ hai tuổi, có lẽ là cha mẹ không kìm lòng được ngoài ý muốn có tôi, dựa theo lý thường, hẳn là sẽ phá hủy cái thai đó, nhưng là mẹ không đành lòng, luyến tiếc, dù sao cũng là cốt nhục của mình, vì vậy, liền lén chạy về nông thôn, sinh tôi ra. Lần đó, mẹ bụng to, chạy đông chạy tây, lén lút, khi sinh ra tôi liền giấu tôi ở nhà bà nội. Vì tránh né chính quyền, tôi mãi sau này mới có hộ tịch, rồi có tư cách nhập học. Dù vậy, cái giá bỏ ra vẫn vô cùng lớn. Sau đó, Đông Vũ đã tốt nghiệp tiểu học rồi. Lần kiểm tra đó, Đông Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu vào một trường danh tiếng. Cả nhà khi đó vui mừng, anh thi đậu vào trường chuyên, vậy tự nhiên sẽ được chuyển về thành phố sống, vừa may phong trào kế hoạch hóa cũng đã qua, tôi liền đi theo Đông Vũ về thành phố.