Vốn dĩ là cô cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng lúc nhìn thấy Đông Vũ, nước mắt lại trào ra lợi hại, khóc tới kinh thiên động địa. Càng khóc, sắc mặt Đông Vũ càng tái nhợt, ngay cả việc cầm khăn mặt lau cho tôi cũng không khỏi run rẩy. Tôi muốn, khi đó, anh nhất định là hận người bạn kia của tôi tận xương, chí ít tôi chưa từng thấy ánh mắt Đông Vũ đáng sợ như vậy bao giờ, âm trầm, hận thù, hai tay đều cứng ngắc. "Đau không?" Anh một bên lau cho tôi, một bên cẩn thận hỏi. Tôi uất ức gật đầu, tội nghiệp mà chỉ chỉ mấy chỗ đau trên người, rồi ôm bờ vai anh thật chặt, rầm rì lên án. Ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được chút ướt át trên lưng, có lẽ đó chính là sự thương xót của anh. "Đừng sợ!" Âm thanh của anh vang lên: "Có anh, em đừng khóc!" Một chớp mắt đó, tâm tình của tôi liền yên tĩnh đến lạ. Tắm xong, anh thoa thuốc mỡ cho tôi, liền dặn tôi vào phòng ngủ của anh nghỉ ngơi, tôi khóc tới mệt rồi, vì vậy liền lập tức ào vào giấc ngủ. Cũng không biết sau bao lâu, thời điểm lúc chạng vạng tối, tôi đột nhiên bị tiếng ầm ỹ ngoài phòng khách đánh thức, ngoài cửa sổ trời đã chuyển sang sắc tối, tôi chạy đến nhìn qua khe hở, mơ hồ thấy rõ quang cảnh trong phòng khác, tôi hình như nghe thấy tiếng người khóc của Đậu Đậu, sau đó là tiếng mắng chửi của bà và người nào đó. "Đông Vũ nhà bà đánh con tôi thành như vậy, còn nói đừng lo?" "Hai đứa bé đùa một chút! Cháu trai bà liền ra tay như vậy? Đậu Đậu nhà tôi rốt cuộc đắc tội gì với nó, mà nó lại có thể xuống tay mạnh như vậy?" "Bà à, tôi thường ngày kính bà là người già nên mới khách khí, nhưng chuyện hôm nay, dù thế nào bà cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!" "Tôi gặp Đông Vũ nhà các người, bình thường thoạt nhìn hiền lành, không ngờ..." Đứng ở góc độ của tôi, chỉ có thể mơ hồ nhìn được bóng lưng gầy gò của Đông Vũ, anh cứ lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng, cũng không giải thích, càng không biện luận gì, mặc dù đối mặt với lời chỉ trích nặng nề đó, cũng chưa từng nhíu mày qua một cái. Tôi có chút bị giật mình, ở trong phòng không dám đi ra ngoài, chỉ qua khe cửa nhìn ra ngoài, đợi trận này qua đi, nhà Đậu Đậu giận dữ rời đi, bà thở dài xoay người, có chút nhức đầu hỏi: "Đông Vũ, sao cháu lại đánh Đậu Đậu?" Đông Vũ không nói, ông thì nóng tính hơn bà, dậm châm thúc giục: "Mau nói!" Anh trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên quật cường ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói. "Cậu ta đáng đời!" Bộp một tiếng. "Không được phép nói như vậy, đánh nhau, chính là không đúng! Đông Vũ, cháu phải hiểu sự việc, biết nhận lỗi!" "Cậu ta bắt nạt em cháu!" Đông Vũ thở phì phò nói: "Là cậu ta sai, cháu không sai, cháu sẽ không xin lỗi!" Bà cũng choáng rồi, sửng sốt một hồi, chỉ có thể dở khóc dở cười nói: "Cũng không biết tính cháu giống ai, quật cường tới như vậy!" Mà từ sau chuyện đó, trong thôn không một ai dám bắt nạt tôi, bọn chúng nhất định là sợ Đông Vũ rồi. Nhưng đối với bé gái mà nói, trên người Đông Vũ luôn có một lực hấp dẫn khó tả thành lời, vì vậy trông thôn rất nhiều nữ sinh thầm thích Đông Vũ, ôm tâm tư trong lòng. Chỉ cần nhìn thấy tôi liền hỏi: "Hạ Thuần, anh bạn tan học chưa?"