"Đừng nóng vội, từ từ thôi! Đúng vậy, thử mở mắt ra xem?" Bác sĩ nhẹ nhàng khích lệ, rất kiên trì. Vân Thi Thi gật đầu, hít thật sâu, mí mắt chậm rãi mở ra một kẽ hở, nước thuốc vẫn còn lưu lại một chút ở viền mắt, kèm theo đó là một cảm giác phỏng rát, cô cố gắng chịu đựng mở con mắt ra một mức nhất định. Loáng thoáng, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia máu đỏ, thế giới trước mặt lập tức biến thành một mảng sương mù, cô nháy mắt một cái, tia sáng mờ đục đó lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảnh tượng mông lung không rõ. Vân Thi Thi có chút không rõ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy đau dữ dội. "A! Có chút đau..." Cô không khỏi nhỏ giọng thì thầm một câu, theo bản năng muối dụi mắt, bác sĩ vừa thấy, bàn tay nhanh nhẹn mà ngăn cản lại, nghiêm túc nhắc nhở: "Con mắt còn đang trong lúc khôi phúc, đừng tùy tiện dụi mắt, tránh nhiễm khuẩn!" Mộ Nhã Triết quýnh lên, hỏi bác sĩ nói: "Bác sĩ, mắt cô ấy đau như vậy... cái này... có sao không?" "Bình thường! Mọi người đừng lo lắng, đây là hiện tượng bình thường!" Mộ Nhã Triết vừa an tâm xong, liền quay người sang nhẹ nhàng nói với Vân Thi Thi, "Thi Thi, từ từ mở ra... từ từ thôi!" Vân Thi Thi gật đầu, lần nữa mở mắt, nhìn thấy từng tia sáng bắt đầu truyền vào mắt mình. Rèm cửa sổ trắng như tuyết, tất cả mọi vật đều vô cùng chân thật, tiêu cự trong anh mắt lần nữa xuất hiện, là gương mặt xa lạ của bác sĩ, trong lòng hiện lên vẻ mừng rỡ cùng cảm động khó có thể dùng lời diễn tả! Bác sĩ nhìn nụ cười xúc động trên mặt cô, trong lòng rốt cuộc đã xong việc của mình, quay lại mỉm cười với Cung Kiệt. Cung Kiệt cũng vô cùng cao hứng, vui mừng ôm bả vai Mộ Nhã Triết một cái, trên mặt mừng rỡ như điên, mà Tiểu Dịch Thần thì cảm động không gì sánh được, lúc này viền mắt đã đỏ ửng kích động tới phát khóc. "Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy không?" Vân Thi Thi mỉm cười gật đầu, bác sĩ vội vã ra chỉ thị ý bảo mọi người bình tĩnh lại, xoay ngườ đưa tayi hướng về phía Vân Thi Thi, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì?" Mặc dù thị giác được khôi phục, nhưng mà tầm nhìn vẫn có chút mờ nhạt không rõ ràng, cô cố gắng chớp mắt một lần nữa, thử từ từ mở ra, rồi cảnh vật trước mắt càng ngày càng rõ ràng... "Là tay!" Cô cười đáp. Hữu Hữu hài lòng gật đầu, bác sĩ lại thử hỏi dò: "Đây là mấy ngón tay? Thấy rõ chứ?" Vân Thi Thi chăm chú con mắt một chút, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia đỏ ngòm, cô lần nữa chớp mắt, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn rõ ràng. Không thể tin nổi! Cô thật sự có thể nhìn thấy! Vui mừng xúc động nhất thời, không nói nên lời. Bác sĩ thấy cô không có phản ứng, không khỏi có chút lo lắng lặp lại lần nữa, đưa bàn tay lên: "Đây là mấy ngón tay? Cô thấy rõ chứ?" Trong lúc mọi người lo lắng, cô lập tức phản ứng lại, lần nữa nhìn bàn tay vị bác sĩ, lúc này mới lúng túng nói: "Năm ngón..." Bác sĩ thấy cô đã thấy rõ rồi, lúc này mới thỏa mãn gật đầu, nỗi lo trong lòng Mộ Nhã Triết lúc này mới được thả lỏng. "Cô thử cầm lấy tay tôi xem!" Bác sĩ lần nữa lên tiếng, nhẹ nhàng yêu cầu cô. Vân Thi Thi lại: "Ừm" một tiếng, nâng tay lên bắt lấy bàn tay vị bác sĩ, con mắt thử đưa tới gần.