Tiểu Dịch Thần nhìn sắc mặt Hữu Hữu, hô lên thất thanh: "Hữu Hữu, sắc mặt em sao lại trắng như vậy?" Mộ Nhã Triết tiện đà ép hỏi: "Có phải con lén giấu cả nhà, không uống thuốc?" Hữu Hữu chỗ nào lại không biết cha mình là nhân vật hung ác thế nào, mắt thấy không thể giấu nữa, giấy không gói được lửa, lúc này mới nhỏ giọng lúng túng nói: "Con... con có nghỉ uống vài ngày..." "Con sao lại dám bỏ thuốc như vậy?" Mộ Nhã Triết chất vấn, "Con không biết, nếu như bỏ thuốc, bệnh tim lại tái phát thì..." Nói được nửa câu, lời của anh bỗng dưng nghẹn lại, không nói được ra miệng! Dù sao, ngày Nguyệt Dao ra đời, anh thừa nhận, sự quan tâm cùng thương yêu của mình, đều được chia cho Nguyệt Dao, thế nên đã bỏ quên đứa con trai vẫn luôn im lặng này! Anh cũng đoán được, mục đích mà Hữu Hữu bỏ thuốc! Chỉ thấy cậu ôm ngực, trên mặt không nén được khổ sở, viền mắt hơi hồng, uất ức lúng túng nói: "Con... con chỉ muốn ôm em nhiều một chút! Nhưng mà em ấy, không thích mùi vị của thuốc Đông y!" Vân Thi Thi nghe xong, trong ngực liền nhói lên, cô đi tới trước mặt Hữu Hữu, nghẹn ngào ôm lấy cậu: "Hữu Hữu ngốc, con sao lại ngốc như vậy? Con biết rõ thân thể của mình, nhất là ăn mặc, không thể vô duyên vô cớ bỏ thuốc. Con thích em, về sau còn rất nhiều thời gian mà!" Hữu Hữu khàn khàn nói: "Mẹ, cha, con biết lỗi rồi... sau này, con sẽ không giấu mọi người làm chuyện điên rồ nữa!" Thấy thái độ của cậu thành khẩn, Mộ Nhã Triết cũng không nỡ trách cứ thêm, Vân Thi Thi thì lại càng không nỡ. Sau đó, Hữu Hữu lại khôi phục việc uống thuốc, tuy là trong thời gian đó không có cách nào gần gũi với em gái, những có thể từ xa xa nhìn cô bé, cậu cũng đã hài lòng. ... Một tháng sau bữa tiệc trăm ngày, Cung Kiệt phái người truyền tin tới, nói là tìm được giác mạc phù hợp, tin tức này làm cho Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi vô cùng vui mừng, nhiều lần hỏi lại mới có thể tin. Vân Thi Thi vẫn còn chút lo ngại cho lần phẫu thuật này, bác sĩ nói sau lần cấy ghép này không chắc chắn có thể khôi phục lại được tầm nhìn, cũng có mấy trường hợp thất bại trước đó, không khỏi khiến cô có chút lo lắng chờ đợi. Mộ Nhã Triết cố ý đưa cô lên Tây Sơn Tự cầu xin bùa bình anh. Ngày phẫu thuật, toàn bộ quá trình đều vô cùng thuận lợi, sau thời gian dưỡng thương nhiều ngày, cuối cùng cũng đến ngày Vân Thi Thi được tháo băng. Ngày hôm sau, trong phòng bệnh, bác sĩ thả rèm cửa sổ xuống, đảm bảo không có tia sáng chói mắt nào, rồi đi tới trước mặt Vân Thi Thi. Mộ Nhã Triết và hai bánh bao nhỏ đứng ở hai bên, hồi hộp lo lắng, rất sợ một kết quả khiến họ thất vọng. Cung Kiệt lại có vẻ tự tin, lần này bác sĩ ghép chính, là được tập đoàn Cự Phong mời đến, người sắp chết cũng có thể cứu sống, đối với anh mà nói, ca ghép giác mạc này quả thực là không đáng nhắc đến. "Thả lỏng chút đi, đừng khẩn trương như vậy!" Vân Thi Thi gật đầu cười, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an như cũ, lại giả vờ cười bình tĩnh. "Chờ tôi bóc vải xô, cô thử từ từ mở mắt ra trước nhé." Bác sĩ thấp giọng chỉ dẫn, lập tức cẩn thận bóc từng lớp từng lớp vải xô trên mặt Vân Thi Thi xuống. Đến khi miếng vải hoàn toàn được bỏ ra, Vân Thi Thi mờ mờ cảm nhận được tia sáng, thế giới của cô quá lâu rồi chưa được nhìn thấy ánh sáng, vậy nên có chút không thích ứng được mà che mặt lại.