“Chị có biết lúc em biết chị bị mù, có bao nhiêu áy náy hay không? Em cảm thấy, nhất định là do em nói ra những lời xui xẻo, cho nên mới ứng nghiệm! Em cảm thấy, nhất định là ông trời thấy em tìm được người chị như vậy, quá hạnh phúc, cho nên ông trời mới cho em báo ứng, cuối cùng báo ứng lại rơi vào người chị! Cho nên, em nghĩ, nếu ông trời muốn em thực hiện lời hứa…” Vân Thi Thi mím môi, thấy anh ta đảm bảo mãi, sẽ không vụng trộm làm phẫu thuật, cũng không còn kiên nhẫn mà tức giận nữa. Cô xoay người, không nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn, tức giận nói, “Hoa Cẩm, vì sao em lại ngu ngốc như vậy? Em có biết hay không, không nhìn thấy được gì cả có bao nhiêu tuyệt vọng?” Hoa Cẩm giật mình, gật gật đầu, “Dạ… Em biết.” “Vậy vì sao em lại ngu ngốc như vậy?” Hoa Cẩm cười cười, “Bởi vì… Chị là người thân của em, em không tốt với chị, còn có thể tốt với người nào?” Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô vốn cho rằng, câu nói đó, anh ta chỉ thuận miệng nói một chút, lại không nghĩ rằng, anh ta thật sự làm như vậy! Cô mò mẫm cầm tay anh ta, gằn từng chữ nói, “Hoa Cẩm, Tiểu Kiệt nói rồi, nhất định sẽ cố gắng giúp chị tìm được giác mạc thích hợp! Chị tin tưởng em ấy, em cũng tin tưởng em ấy có được không? Đừng làm những chuyện điên rồ!” “Dạ!” “Nhất định phải đồng ý với chị, nếu không, chị thật sự không để ý đến em nữa!” Hoa Cẩm cười gật đầu, mắt rưng rưng. Chuyện phẫu thuật, tất nhiên cũng không giải quyết được gì rồi! Chuyện giác mạc, cũng không phải không có tiến triển, mối quan hệ của tập đoàn Cự Phong rộng lớn, điểm này, Mộ thị kém hơn. Mộ Nhã Triết cũng một mực tìm kiếm, cùng Cung Kiệt phân công nhau hành động. Kỳ thật, cũng không phải là không có giác mạc, nhưng mà đều không phải là giác mạc ưu tú, Mộ Nhã Triết rất bắt bẻ, người hiến giác mạc phải là người ưu tú. Đa số đều là phạm nhân tử hình, anh vô cùng tin vào nhân quả, bởi vậy giác mạc của phạm nhân tử hình, anh quyết không muốn. Trong khoảng thời gian này, Cung Kiệt đã không quay lại nhà họ Cung, bởi vậy, chuyện này làm cho người đàn ông nào đó chú ý. Biệt thự nhà họ Cung. Cung Thiếu Ảnh gọi thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh Cung Kiệt, Chu Tước đến, hỏi về hành tung của Cung Kiệt. Khi Cung Kiệt rời khỏi nhà họ Cung, cũng không mang Chu Tước theo, nhưng mà Chu Tước vẫn nắm rõ hành tung của Cung Kiệt, nhưng mà dù sao Cung Kiệt luôn dặn dò mãi, nếu cha hỏi đến hành tung của anh, tuyệt đối không được nói. Bởi vậy, khi Cung Thiếu Ảnh truy hỏi Cung Kiệt đi đâu, Chu Tước không nói ra một chữ nào. Cung Thiếu Ảnh biết Chu Tước kín miệng, muốn cạy miệng cô ấy, hỏi hành tung của Cung Kiệt e rằng rất khó. Chu Tước không nói một chữ về hành tung của Cung Kiệt, Cung Thiếu Ảnh không yên tâm, biết thằng nhóc này nhất định chạy đến chỗ nào đó vui chơi, ông ta lo lắng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn! Nhưng mà trước đây, bất luận Cung Kiệt đi nơi nào, đều thông báo với ông ta, nhưng mà trong khoảng thời gian này, anh thần thần bí bí, thậm chí còn gạt ông ta. Cung Kiệt gạt ông ta, Cung Thiếu Ảnh cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ lạ, vì thế đắn đo, thằng nhóc này, không phải là mới yêu, ở bên ngoài nuôi tình nhân nhỏ, mê muội mỹ nhân, không muốn trở lại đấy chứ? Nghĩ như vậy, Cung Thiếu Ảnh lại có chút hưng phấn! Phải biết rằng đứa con trai này, cực kỳ giống khúc gỗ, đối với phụ nữ, hình như không có hiểu biết, đã bằng này tuổi rồi, phụ nữ cố định cũng không có.