Anh ta cắn cắn môi, giống như quyết định một việc quan trọng, trở lại phòng, anh ta tìm số điện thoại ở trong di động, do dự một thời gian rất lâu, gọi đi… “Bác sĩ Trình sao?” … “Ừm, là tôi.” … “Có thể lập tức sắp xếp phẫu thuật không?... Ừm, đúng… Tôi đã quyết định rồi…” … Bác sĩ này, là người uy tín mà Hoa Cẩm liên hệ, người sống không thể lấy giác mạc, nhưng mà bị cảm động vì cố chấp của Hoa Cẩm, nói không rõ ràng, anh ta biết có một con đường, có thể lấy giác mạc của người sống. Chỉ là, đây là làm trái với pháp luật, cho nên, anh ta nói cực kỳ không rõ ràng. Hoa Cẩm nói với anh ta thông qua điện thoại một lát, chắc là nói chi phí và thời gian phẫu thuật, sau đó tắt điện thoại. Anh ta ngồi ở trên giường lại trầm tư thật lâu, đối với phẫu thuật, nếu như nói không có một chút sợ hãi, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà nếu là Vân Thi Thi mà nói, có thể làm đôi mắt của cô, anh ta cảm thấy rất hạnh phúc! Vì chờ đợi hơn mười tháng, kiên nhẫn của anh ta mất hết sạch rồi. Thật sự muốn anh ta đợi giác mạc, còn không biết đến ngày tháng năm nào, vì thế anh ta nghĩ, cứ dùng giác mạc của mình là tốt nhất. Hoa Cẩm đứng dậy, đi tới cửa, mới vừa mở cửa phòng, đã thấy Vân Thi Thi đứng ở cửa, đôi mắt trống rỗng vô thần, không hề có tiêu cự, nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhíu mày, hơi mở miệng, “Hoa Cẩm…?” Giọng nói của cô có chút run sợ, lộ ra tim đập nhanh. Hoa Cẩm ngớ ra một phen, cũng không biết cô đứng ở cửa từ lúc nào, ngăn cách cánh cửa, nghe được bao nhiêu cuộc đối thoại của anh ta và bác sĩ trong điện thoại! “Chị…” Anh ta vừa mới bật ra một chữ, Vân Thi Thi liền giơ tay lên, tát anh ta một cái. Nhưng mà một cái tát này, chỉ vì đánh tỉnh anh ta, cũng không tát mạnh lắm, toàn thân cô run rẩy, đôi mắt lập tức đỏ lên, “Em vừa nói muốn làm phẫu thuật lấy giác mạc sao? Định dùng giác mạc, ghép cho chị sao?” Mặt Hoa Cẩm trầm xuống, tóc mái che mắt lại, cũng không nói lời nào, hoặc là vì chột dạ, không biết đáp lại phẫn nộ của cô như thế nào! “Chị không muốn đôi mắt của em!” Thái độ của Vân Thi Thi kiên quyết, nói như đinh đóng cột, “Cho dù cả đời này chị không nhìn thấy, cũng không muốn đôi mắt của em! Chị không cần! Nếu em dám làm chuyện này ở sau lưng chị, chị và em cắt đứt quan hệ!” “Thi Thi!” Hoa Cẩm sốt ruột, kinh hồn táng đảm, lập tức giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Chị, em biết sai rồi, chị đừng tức giận, có được hay không?” Vân Thi Thi hất tay anh ta ra, vẫn tức giận như cũ! Hoa Cẩm càng sốt ruột, vội vàng nói, “Em chỉ là… Em chỉ là muốn mắt của chị nhanh chóng tốt hơn!” Vân Thi Thi đột nhiên cứng đờ bất động, Hoa Cẩm biết cô thật sự tức giận, lập tức dịu dàng lấy lòng cô, “Thi Thi, em sai rồi, chị tha lỗi cho em có được không? Chị ngàn vạn lần đừng giận em! Em đồng ý với chị, chuyện này em sẽ không nói lại nữa! Em cũng sẽ không gạt chị vụng trộm làm phẫu thuật! Nhưng mà… Em thật sự đau lòng vì chị, trước đây không phải em đã nói rồi sao, nếu thật sự có một ngày chị không nhìn thấy, em sẽ làm đôi mắt của chị! Nhưng mà, em thật sự không nghĩ tới, ngày này thật sự đến!” Hoa Cẩm ôm lấy cô, khẩn trương nói, “Chị có biết lúc em biết chị bị mù, có bao nhiêu áy náy hay không? Em cảm thấy, nhất định là do em nói ra những lời xui xẻo, cho nên mới ứng nghiệm!”