Mộ Nhã Triết nhếch môi, lạnh lùng nói, “Anh không muốn dùng giác mạc của người kia, vì anh cảm thấy giác mạc đó bẩn. Cho nên, anh đang đợi, đợi đến lúc thật sự không được còn cách nào khác, mới suy nghĩ đến giác mạc của người kia.” “Người kia?” Hoa Cẩm càng nghe càng như lọt vào sương mù, “Người nào ạ?” Mộ Nhã Triết cũng quyết định không gạt anh ta, anh nói, “Đi với anh đến một chỗ, được không?” “Dạ…” Mộ Nhã Triết mang anh ta đến Ngự Long Loan. Hoa Cẩm đi theo anh vào tầng hầm, anh gọi điện thoại, lập tức có người mở cửa cuốn lên, hai người đàn ông ra đón, tươi cười đầy mặt, “Tổng giám đốc Mộ, anh đến rồi sao?” “Người thế nào rồi?” “Bộ dạng vẫn giống như trước, nhưng mà đồng ý ăn chút đồ rồi, ăn không nhiều lắm, dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì.” Hoa Cẩm ở một bên nghe không hiểu ra sao, Mộ Nhã Triết quay đầu lại nhìn anh ta nói, “Vào đi.” Hai người đi vào, lại thấy trong kho hàng, được cải tạo thành nhà giam, ngăn cách cửa sắt, Hoa Cẩm liếc nhìn trên giường, có một người phụ nữ vừa bẩn vừa gầy bị trói. Sở dĩ nói là bẩn, vì từ ngày Vân Na vị nhốt, chưa từng tắm qua, bộ quần áo bẩn thỉu dơ dáy, dính chút đồ cô ta nôn ra và bụi, cho dù bình thường đều có người lau cho cô ta, nhưng mà truyền dịch dinh dưỡng, thể chất của cô ta sẽ phản kháng, có đôi khi sẽ nôn mửa. “Ai vậy…” “Vân Na.” Hoa Cẩm lập tức bừng tỉnh đại ngộ! Anh ta biết Vân Na này, càng biết, Cố Tinh Trạch chết và Vân Thi Thi bị mù, có liên quan đến người phụ nữ này! Anh ta lập tức hiểu rõ, Mộ Nhã Triết đem cô ta nhốt ở đây là có mục đích gì. Là vì nuôi đôi mắt cô ta! Anh ta ngầm cảm thán, người đàn ông này, cũng thật sự quá xấu xa, để Vân Nà này lại, giam cô ta, đợi cho Vân Thi Thi có thể làm phẫu thuật, mới lấy giác mạc của cô ta, ghép cho Vân Thi Thi. “Nhưng anh cảm thấy đôi mắt của cô ta bẩn. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không dùng giác mạc của cô ta.” Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Cho nên anh đang đợi giác mạc thích hợp. Tính toán tệ nhất, là lấy giác mạc của cô ta ghép cho Thi Thi, cậu đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh là người đàn ông của cô ấy, muốn đi cùng cô ấy cả đời! Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!” Lúc này Hoa Cẩm mới yên tâm, gật gật đầu. Vân Na nhìn thấy Mộ Nhã Triết, bắt đầu kích động di chuyển, ngồi dậy kêu gào với anh, “Mộ Nhã Triết! Rốt cuộc thì anh muốn giam tôi đến khi nào? Anh nói cho tôi biết! Rốt cuộc thì anh có mục đích gì?” “Đi thôi, nơi này bẩn.” Mộ Nhã Triết không muốn ở lại lâu, Hoa Cẩm gật gật đầu, hai người xoay người, quyết định rời đi. Sau lưng, Vân Na khàn giọng nói, “Mộ Nhã Triết, nếu anh còn là đàn ông, có giỏi thì giết tôi đi! Anh giam giữ tôi rốt cuộc là có mục đích gì? Anh nói đi!” Mộ Nhã Triết làm như không nghe thấy, cùng Hoa Cẩm rời đi. Vân Na trông thấy bóng dáng Mộ Nhã Triết và Hoa Cẩm rời đi, càng lúc càng tan vỡ, cô ta gào thét, “Mộ Nhã Triết! Anh thả tôi ra đi! Tôi biết mình sai rồi, tôi không muốn sống những ngày như vậy! Anh đừng đi! Cầu xin anh! Thả tôi ra!” Nhưng mà đáp lại cô ta, là tiếng cửa cuốn dần đóng lại, cô ta lại bị ngăn cách với thế giới, Vân Na tuyệt vọng ngồi ở trên giường, muốn khóc, nhưng mà không chảy ra được nước mắt! Lòng tuyệt vọng, lại rơi vào đáy cốc!