Vân Thi Thi không đành lòng, cảm thấy anh trả giá như vậy, quá nhiều rồi. Nhưng băn khoăn của cô, ở trong mắt Mộ Nhã Triết, cũng không tính là băn khoăn gì! Dù sao, phụ nữ phải chịu đựng sinh ra sinh mệnh mới, từng tháng còn phải chịu đựng kinh nguyệt, chuyện này đã là trách nhiệm không nhỏ, mang thai cần mười tháng, sinh đứa bé xong, dáng người đều biến dạng, cần một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục, còn ở cữ, nuôi con bằng sữa mẹ. Mà đàn ông thì sao? Muốn đứa bé, chỉ cần phụ trách gieo giống, nếu mang thai ngoài ý muốn, cũng chỉ đưa tiền ra, chịu tội vẫn là phụ nữ! Về phương diện này, phụ nữ chiếm quá nhiều tình thế xấu. Cho nên, anh mới đưa ra quyết định này. Anh ôm chặt cô, nói, “Anh không cần suy nghĩ hôn nhân của chúng ta không lâu dài, cũng không cần suy nghĩ tương lai muốn có đứa bé, làm phẫu thuật triệt sản nguy hiểm nhỏ, đây là quyết định của anh, nói với em chỉ vì muốn báo cho em biết một tiếng, không tính bàn bạc, em biết là được rồi, không cần nói gì!” Thái độ của anh cực kỳ kiên quyết, chuyện này chỉ nói cho cô biết, đều không phải là bàn bạc, cũng không tính toán hỏi ý kiến của cô! Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng vô cùng cảm động! Người đàn ông này, không nỡ để cô buộc ga – rô! Cô lại càng không nghĩ tới, hóa ra từ lúc trước, anh đã đưa ra quyết định này rồi! Nhưng mà, chuyện này cực kỳ giống phong cách của anh! Có lẽ, nếu lúc này cô không nói, anh sẽ gạt cô, sau khi vụng trộm làm phẫu thuật xong, mới có thể nhắc chuyện này với cô. Anh quen không nói ra mọi chuyện, luôn yên lặng trả giá, trong quan niệm của anh, anh trả giá vì một người, chỉ cần đáng giá, anh sẽ cam tâm tình nguyện, nhưng mà trả giá thì trả giá, sẽ không vì mục đích nào đó mà đi trả giá. Anh yêu cô, chỉ yêu cô, không hề giữ lại, thuần túy như vậy. Vân Thi Thi cảm động sự săn sóc và bao dung của anh, càng cảm động cưng chiều của anh, vòng qua vai anh, đến gần, hôn lên mặt anh. “Chồng à! Cảm ơn anh!” Mộ Nhã Triết nhếch môi, vừa mới chuẩn bị hôn lên miệng cô, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra, anh nhạy cảm nâng mắt, đã thấy Cung Kiệt đứng ở cửa, thấy được cảnh ái muội, trên mặt có chút xấu hổ. Phía sau, Hoa Cẩm bị Cung Kiệt ngăn ở ngoài cửa, thấy anh ngây ngẩn cả người, tức giận đẩy vai anh, “Sao lại không đi vào?” Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần từ hai bên chân anh chui cái đầu tròn vo vào, thấy Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi ôm ấp cùng một chô, trên mặt cũng kinh ngạc một phen. Tiểu Dịch Thần tức giận nói, “Cha à! Cha thật hèn hạ! Cố ý đuổi chúng con rời đi, chỉ vì muốn hưởng thụ thế giới của hai người có phải không ạ?” “Cha giảo hoạt nhất!” Hữu Hữu cũng nói. Mộ Nhã Triết tức giận, trừng mắt nhìn Cung Kiệt, “Sao cậu vào mà không gõ cửa?” “Em… Em cũng không nghĩ tới hai người lại chàng chàng thiếp thiếp! Trên cửa cũng không treo thẻ, nói không được tiến vào mà!” Trong lòng anh lại nghĩ, Mộ Nhã Triết này, hóa ra đuổi anh đi là vì muốn chiếm lấy chị! Quá đáng! Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, nhưng mà không buông Vân Thi Thi ra, nếu bị bắt gặp, như vậy không cần thiết phải che giấu! Anh ôm người phụ nữ của mình hôn nhẹ, cũng không tính là chuyện dọa người. Cung Kiệt là người thứ nhất đi đến bên cạnh giường sơ sinh, sau khi chiếm được vị trí tốt nhất, liền muốn ôm Tiểu Nguyệt Dao. Tiểu Nguyệt Dao còn đang ngủ, ngủ không sâu, anh mới vươn tay ra, chân nhỏ mềm mại của bé con đi tất thật dày, cảm thấy có người đụng vào, bé con dùng lực giẫm.