Tay nhỏ của Hữu Hữu vung lên, nói muốn đi mua quần áo cho em gái, mua đồ chơi, còn cả đồ mài răng của bé nữa. Cung Kiệt vốn còn muốn nhìn thêm công chúa nhỏ, kết quả vẫn bị Hữu Hữu kéo đi. Trong lòng Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, đứa con trai này, coi như là hiểu được quan tâm sắc mặt, biết anh và cô đã lâu chưa được hưởng thụ thế giới của hai người! Thời gian gần đây, Nhạc Trí mới cho ra quầy chuyên bán đồ của trẻ em, nghe nói, lúc Vân Thi Thi mang thai, là Hữu Hữu đề xuất. Hiện giờ trên cơ bản Nhạc Trí đều giao cho Lý Hàn Lâm tiếp nhận, Lý Hàn Lâm thăng chức thành tổng giám đốc Nhạc Trí, mà Hữu Hữu quang vinh lui về sau bức màn, cậu không muốn dùng quá nhiều thời gian lãng phí vào những thứ khác, sau khi Vân Thi Thi mang thai, cậu quyết định muốn dùng càng nhiều thời gian, ở lại làm bạn với em gái. Vì nghênh đón em gái ra đời, cậu thúc giục Lý Hàn Lâm khai phá thị trường trẻ em, trải qua hơn tám tháng, Nhạc Trí đẩy mạnh quầy chuyên bán đồ trẻ em, chỉ là vài ngày gần đây, có người tiêu thụ trách, quầy chuyên bán đồ trẻ em, sản phẩm chủ yếu nhằm vào bé gái nhiều hơn. Điểm này, là Hữu Hữu yêu cầu, đây là tâm tư của cậu. Bình thường lúc nhàn rỗi, có linh cảm, cậu vẽ loạn trên giấy, thiết kế đồ chơi vì em gái, sản phẩm cần một khoảng thời gian để làm, bởi vậy cậu suy nghĩ trước, lúc em gái ra đời chơi đồ chơi, cậu sẽ cho em gái chơi những món đồ chơi do cậu thiết kế! Bởi vì Tiểu Nguyệt Dao sinh ra, kế hoạch Thiên Nhãn cậu không thèm quan tâm, vẽ một nửa bản vẽ liền ném qua một bên, không quan tâm rồi! Cung Kiệt cũng chẳng hỏi đến, cho dù anh có dã tâm bừng bừng với kế hoạch Thiên Nhãn, nhưng chuyện lớn, cũng không quan trọng bằng cháu gái của anh! Dù là công việc của tập đoàn Cự Phong, cũng bị Hữu Hữu đá sang một bên. … Trong phòng, hiếm khi mới được thanh tịnh, Tiểu Nguyệt Dao ngủ say, Mộ Nhã Triết nằm ở trên giường, ôm cô vào trong ngực, cô vốn ngủ thiếp đi, bị động tác của anh quấy nhiễu, mới vừa nhíu mày, liền cảm thấy đôi môi nóng bỏng chạm vào mặt cô. Ngay sau đó, người đàn ông cúi đầu, hôn lên môi cô! Cảm giác giống như đã lâu rồi không hôn môi cô! Vừa hôn một lát, cũng không dám chiếm lấy cô thật sâu, lướt qua liền dừng lại. Khi đôi môi tách ra, Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn chăm chú đôi mắt muốn nói lại ngừng của cô, khuôn mặt xinh đẹp giống như bôi son, đôi mắt giống như có thần, có thể câu hồn anh, anh không nỡ rời đi như vậy. Cho nên, khi anh bắt nạt cô lần thứ hai, bàn tay to chế trụ cái gáy cô, cô lui về phía sau một chút, hôn sâu nóng bỏng, tiến công chiếm đóng thành trì, tại răng môi của cô xâm lược cuốn sạch, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngữ khí mềm mại ngây thơ, thân thể có chút nóng lên! Thân thể của anh cũng theo đó mà căng chặt, phản ứng quen thuộc nổi lên, bản năng không muốn chỉ dừng lại ở một cái hôn, muốn cô càng nhiều thêm, càng lớn dần hơn! Hai cặp môi dây dưa không rời, hô hấp dần dần nhanh hơn, anh nhìn cô chăm chú, cô nhắm mắt lại, dù không nhìn thấy, nhưng nóng bỏng trong mắt người đàn ông, không cần nói cũng biết! Mà khi anh hôn lên xương quai xanh của cô, anh cố gắng ép buộc mình rời khỏi môi cô. Muốn cô, nhẫn nhịn sắp đến mười tháng, nhưng mà anh hiểu rõ, bây giờ cô mới sinh xong, căn bản khó mà tiếp nhận được anh. Vân Thi Thi cũng phục hồi tinh thần lại, mấp máy môi, nhưng mà hiểu được người đàn ông tinh lực thịnh vượng này, có thể dừng lại lúc này, rốt cuộc phí bao nhiêu công sức mới dập tắt được lửa.