"A... Cameras của tôi..." Vễ sĩ liếc mắt qua một cái, đám người nhất thời lặng ngắt như tờ, không ai dám nói chuyện. "Không nói sao?" Cố Cảnh Liên thấy Tống Ân Nhã rụt người trong một góc lễ đài, gật đầu, lạnh nhạt vứt ra một câu: "Hôn lễ này khỏi phải bàn nữa!" Vừa dứt lời, đám người liền xì xào bàn tán, không ai biết Cố Cảnh Liên muốn làm gì. Chỉ thấy anh ta trầm giọng nói với vệ sĩ đứng bên: "Dọn sân." Vệ sĩ lập tức ra tay, toàn bộ phóng viên đều đuổi ra ngoài cửa, sau đó, từ ngoài cửa ùa vào hơn mười vệ sĩ khác, đều là người bên cạnh Cố Cảnh Liên. Thấy bọn họ vọt vào lễ đường, đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên. "Anh Cố, có gì dặn dò?" Cố Cảnh Liên lạnh lùng mở miệng: "Đập hết!" Hơn mười vệ sĩ lập tức gật đầu, sau đó tỏa ra khắp nơi trong lễ đường, đạp đổ tất cả bàn ghế! Lễ đường được bố trí vô cùng tráng lệ, từng chiếc cổng vòm có trang trí hoa giấy vô cùng rực rỡ xếp thành hàng. Nhưng vệ sĩ của Cố Cảnh Liên một cái cũng không buông tha, toàn bộ đạp đổ! Khách mời bị dọa cho một trận, rời khỏi chỗ ngồi ào ào chạy về phía cửa lớn. Đám người như thủy triều chen chúc nhau tông cửa bỏ chạy. Không ít khách mời sợ tới mức không dám lộn xộn, co mình ở trong góc, lạnh run. Tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua trường hợp như vậy! Nhà họ Mộ có gia nghiệp lớn, vậy mà có người dám phá hỏng mọi thứ ở đây! Nhưng ai đã biết thủ đoạn của Cố Cảnh Liên thì đều không bất ngờ, nghĩ lại nhà họ Mộ đắc tội nhà họ Cố tất nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp, chỉ có thể nghĩ cách làm sao để rút lui, phòng thân thôi. Tiểu Bảo nhìn trận thế này cũng sợ tới mức núp sau người Cố Cảnh Liên, thở cũng không dám thở mạnh! Mộ Lâm Phong thấy vậy, dưới sự nâng đỡ của Mộ Thục Mẫn vùng vẫy đứng dậy, nhìn Cố Cảnh Liên vô cùng đau đớn nói: "Cậu Cố, cậu... Cậu đây là muốn làm gì!? Có chuyện từ từ nói, hôm nay là hôn lễ của Yến Thừa, Anh...Vì sao lại giận dữ muốn phá hủy nơi này chứ?" Cố Cảnh Liên lườm ông ta: "Câm miệng cho tôi! Nếu còn nói nhiều, ngay cả Đế Thăng tôi cũng đập!" Chỉ chốc lát sau, một hội trường vốn xa hoa lộng lẫy liền trở nên bừa bộn không chịu nổi. Tống Ân Nhã ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này mà lạnh tim, sợ tới mức tim cũng sắp nhảy lên cổ họng! Nghe nói, nhà họ Mộ vì hôn lễ này đã phải hao tốn đến 3 triệu, trong hội trường này, mỗi một đồ vật đều mang giá trị xa xỉ, riêng cổng vòm kia cũng đã 20 vạn! Tháp sâm banh được dựng lên bởi những chiếc ly chân dài kia hơn 10 vạn. Càng không nói, các khách mời ngày hôm nay không phú cũng quý, thậm chí ngồi hàng đầu còn có Thủ tướng của nước khác nữa! Hiện giờ này hôn lễ bị phá thành như vậy, hai nhà Mộ- Tống chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ! Giang Khởi Mộng bị thủ hạ của Cố Cảnh Liên dọa cho sợ mất mật, có mấy người còn như hổ rình mồi, cao lớn uy mãnh, đi tới lễ đài trực tiếp đạp đổ, bà ta sợ tới mức ngã ngồi dưới đất, Tống Chính Quốc ở bên lập tức đỡ bà ta dậy! "Mất hết cả mặt mũi rồi!" Tống Chính Quốc xải bước đi đến trước mặt Tống Ân Nhã, giận dữ chất vấn: "Rốt cuộc thì con đã làm gì đắc tội với Cố Cảnh Liên!? Nói!" "Con... Con thật sự cái gì cũng không biết..." Mấy phút, phàm là đồ vật có hình dáng trong hội trường đều nát bét. Hơn mười vễ sĩ trở lại bên người Cố Cảnh Liên, chờ lệnh. "Lôi người đàn bà kia qua đây!" Cố Cảnh Liên ra lệnh. "Vâng!" Hai vệ sĩ lập tức đi đến trước mặt Tống Ân Nhã, một tay kéo cổ áo cưới của cô ta.