"Tổng giám đốc Cố không chấp nhận bất cứ hình thức phỏng vấn nào, làm ơn phối hợp!" "Không được tiến lại quá gần, làm ơn đứng cách 8 mét." "..." Tiểu Bảo nhìn thấy đám phóng viên kia khóc kêu, miệng còn không ngừng gọi tên Cố Cảnh Liên, dáng vẻ vô cùng thèm thuồng, sợ tới mức hỏi Cố Cảnh Liên: "Chú ơi, bọn họ giống như muốn xông lên đánh chú. Chúng ta mau chạy đi!" Đánh anh ta? Sắc mặt Cố Cảnh Liên trầm xuống, "..." Trong não thằng nhóc này rốt cuộc nhét cái gì thế? Là bông vải hả? Anh ta thật muốn bổ ra xem thế nào! Thằng nhóc này vậy mà cho rằng đám người kia muốn đánh anh ta! Anh ta là ai? Thủ đô này là địa bàn của anh ta, ai dám đánh!? "Muốn chết sao?" Anh ta giận dỗi nói: "Ai dám đánh." Ai dám đụng vào một cọng tóc của anh ta, anh ta liền chém người nọ. "Nếu không phải thì vì sao mọi người đều nhằm về phía chú? Chú cũng không phải đại minh tinh!" "Ngậm miệng." Cố Cảnh Liên nói: "Không hiểu không nên nói lung tung!" Tiểu Bảo uất ức than thở: "Chú, chú thật quá đáng..., cháu lo lắng cho chú vậy mà chú lại bắt cháu ngậm miệng! Còn không phải là cháu sợ chú hung hăng kiêu ngạo như thế ở bên ngoài sẽ bị người ta loạn quyền đánh chết sao." Cố Cảnh Liên "..." Anh ta cố nhịn những lời nói thô tục muốn thốt ra, vẻ mặt xanh mét đi tới cửa. Mộ Lâm Phong nhìn thấy anh ta, không nghĩ anh ta vậy mà sẽ đến, trên mặt có chút vui mừng, có chút ngoài ý muốn, nhưng khi vừa thấy vẻ mặt anh ta lạnh lùng, đen như đít nồi, trong lồng ngực bỗng “lộp bộp” một tiếng trên mặt có chút xấu hổ. Ông ta vốn cho là, chuyển thiệp mời tới Cố Cảnh Liên cũng sẽ không tới, sau đó không nghĩ anh ta sẽ đến đây, bây giờ người đã đến nhưng vẻ mặt thì như có người đã chọc giận anh ta không khỏi khiến ông ta nghi ngờ. Mộ Lâm Phong lập tức chống gậy chống đi tới, nhiệt tình nói: "Tổng giám đốc Cố! Đã không nghênh đón từ xa! Không nghênh đón từ xa!" Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt nhìn thẳng, hiển nhiên không để ân cần của ông ta vào trong mắt. Tiểu Bảo tò mò đánh giá bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Tống Ân Nhã, ngực giống như bị cái gì đó bóp chặt, ánh mắt chăm chú nhìn qua đó. Người phụ nữ này, sao lại cảm thấy quen thuộc thế? Giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi! Nhất thời cậu chưa có nhớ ra, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khiến cậu cảm thấy vô cùng chán ghét. Tống Ân Nhã nhận ra một luồng ánh mắt rơi vào trên người mình, cũng theo tầm mắt nhìn lại, chống lại ánh mắt Cố Thừa Trạch, trong nháy mắt liền sợ tới mức hoa dung thất sắc! Như thế nào lại là thằng nhóc này!? Trí nhớ của cô ta cũng không tồi, liếc mắt một cái liền nhận ra đứa nhỏ này chính là đứa bé ngày đó bị cô ta để lại trong nhà kho! Thấy đứa bé được một người đàn ông ôm trong tay, cô ta lại hiếu kỳ nhìn về phía người đàn ông, cho dù có mang kính râm nhưng cô ta vẫn nhận ra đây chính là gia chủ nhà họ Cố- Cố Cảnh Liên! Nghe đồn, anh ta tuổi trẻ đã lên nắm quyền điều hành bao nhiêu năm, nhà họ Cố dưới tay anh ta, thế lực chiếm cứ một phương, không ai bì nổi. Bạch đạo Mộ Nhã Triết, hắc đạo Cố Cảnh Liên. Nghe nói lúc ấy, Cố Cảnh Liên là nhân vật duy nhất có thể sóng vai đứng cùng Mộ Nhã Triết. Vậy đứa bé mà anh ta ôm trong ngực có thân phận gì!? Chẳng lẽ, là …con trai Cố Cảnh Liên?! Nhưng cô ta chưa bao giờ nghe nói qua, Cố Cảnh Liên có vợ, càng miễn bàn đến con trai! Điều duy nhất có thể tin tưởng chính là, đứa nhỏ này có quan hệ không nhỏ với anh ta, nếu không, anh ta cũng sẽ không hạ mình ôm vào trong ngực thế kia? Thấy đứa bé kia đang tò mò quan sát cô ta, Tống Ân Nhã chỉ có thể cúi đầu, theo bản năng tránh đi. Tiểu Bảo lại càng tò mò, càng lúc càng nghi ngờ nhìn cô ta chằm chằm, trong đầu không ngừng suy nghĩ, lục lại từng mảnh ký ức xem khuôn mặt này là ai. Cố Cảnh Liên nói xong tiện ôm cậu vào hội trường.