Khi lên xe, Cố Cảnh Liên ôm Tiểu Bảo ngồi lên đùi mình, cậu dường như đối với cái gì cũng hiếu kỳ, dùng ngón tay chọc chọc, tò mò hỏi: "Chú? Trên xe cũng để vật này sao?" Cái ghế này, vẫn là Cố Cảnh Liên yêu cầu bác Phúc sắp xếp. Chiếc ghế Bingley từ Châu Âu, là dành riêng cho Cố Cảnh Liên, nhưng mà anh lại nghe bác Phúc nói, nếu có thêm Tiểu Bảo đi cùng, thì hơn hết vẫn nên lắp thêm một cái ghế an toàn. Cố Cảnh Liên lúc đó chỉ là gật bừa, rồi hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng. Nhưng mà bác Phúc tỉ mỉ phát hiện, ngày thứ hai, Cố Cảnh Liên liền phái người thực hiện, lắc đầu, thở dài một cái. Cậu chủ, lời nói có đôi lúc chua ngoa, tính phổi bò, biểu hiện với Tiểu Bảo bên ngoài thì là ghét bỏ, nhưng trên thực tế, vẫn vô cùng quan tâm. Cố Cảnh Liên lạnh nhạt nhắc cậu: "Ngồi đàng hoàng!" Người kiêu ngạo như anh, chắc chắn là sẽ không nói, là vì lý do an toàn của Tiểu Bảo mới làm như vậy! Tiểu Bảo sau khi an phận chỗ ngồi, không nói. Cố Cảnh Liên buộc dây an toàn cho cậu. Dọc đường đi, tâm tình của Tiểu Bảo cực kỳ tốt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy đẹp. Hai cái chân nhỏ của cậu không để ý, đạp một cái, đá phải người Cố Cảnh Liên. Cố Cảnh Liên lập tức tức giận gõ đầu cậu một cái: "An phận một chút!" Tiểu Bảo đau đến ôm chán, uất ức nhìn anh ta, nhổ nước bọt: "Chú làm sao lại bạo lực như vậy? Nếu gõ đầu Tiểu Bảo như vậy, Tiểu Bảo sẽ thành người đần!" Cố Cảnh Liên vẻ mặt lạnh nhạt: "Cháu đã đần như vậy rồi, có đần thêm chút nữa cũng không sao!" Anh ta cũng có chút hoài nghi. Trí thông minh của anh, dù gì cũng thuộc hạng cao. Làm sao sinh được người con trai, lại không được di truyền gen IQ của anh vậy? Theo bác Phúc nói, lúc mới vào nhà trẻ, cô giáo có hỏi, một quả táo rồi thêm hai quả táo nữa, cậu lại có thể trả lời là không! Cô giáo có hỏi nguyên nhân, cậu liền hùng hồn trả lời đầy lý lẽ: "Bởi vì chúng đều bị con ăn! Vậy nên chắc chắn là bằng không rồi!" Chỉ vì việc này, mà bác Phúc cười cả tuần không thôi. Mà Cố Cảnh Liên thì tức giận, đưa cho cậu ba quả táo, bắt cậu ăn hết. Ba quả táo, cậu sao có thể nuốt trôi? Gặm, nhai cả nửa ngày, cũng không ăn được hết! Cố Cảnh Liên hỏi cậu: "Một quả táo cộng thêm hai quả táo, là có mấy quả?" Tiểu Bảo đếm đầu ngón tay, lại nhìn một quả táo trên bàn còn dư lại, uất ức nói: "Còn một quả táo!" Cố Cảnh Liên suýt chút nữa bị cậu làm cho thổ huyết. Làm sao có thể đần như vậy? Tiểu Bảo lại nói như chuyện đương nhiên, "Chú biết cháu đần, còn cố ý sao?" Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cậu một cái: "Não của cháu bị chú gõ một cái nhừ tử rồi, cũng sẽ không ngu đi được đâu!" "..." Tiểu Bảo "ực" một tiếng, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nghe được sự uy hiếp ẩn chứa trong lời của anh, không dám lên tiếng! Cái này... Chú thật thô bạo nha! Một lời không nói đã muốn gõ đầu cậu nhừ tử... Tiểu Bảo lấy hết dũng khí nói: "Trên ti vi nói không sai! Gần vua như gần cọp!" Cố Cảnh Liên xoay người trừng cậu một cái, Tiểu Bảo cho rằng anh lại muốn động thủ, lập tức che tay lên đầu. Bởi vì động tác đáng yêu của cậu, Cố Cảnh Liên trong khoảnh khắc, cong môi cười. Tiểu Bảo thấy anh ta đang cười, chỉ vào khóe miệng của anh ta ngạc nhiên nói: " Oa! Chú, chú cũng cười sao? Cháu phát hiện chú cười lên thật đẹp trai..."