Cố Cảnh Liên nhíu mày: "Cháu muốn đi?" "Cũng... cũng không phải..." Cậu vò vò ngón tay, ấp úng một lát, bỗng dưng ngẩng đầu, cắn răng phát ra tiếng lí nhí: "Muốn..." Cậu lập tức cúi đầu, vừa hay từ góc độ của Cố Cảnh Liên, vừa vặn hìn thấy hàng mi cậu rũ xuống, cùng với hai cái má phúng phính. Gương mặt bầu bĩnh, xác thực khiến anh mềm nhũn rồi! Cố Cảnh Liên ôm cậu vào lòng, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, yêu chiều cười cợt: "Tốt, vậy chúng ta cùng đi!" "..." Trên mặt Tiểu Bảo hiện lên một chút xíu lòng tham: "Có tiền lì xì không?" Câu hỏi ngây thơ của cậu, khiến cho Cố Cảnh Liên có chút mất kiên nhẫn: "Có, hơn nữa, còn có rất nhiều!" "Thật sao?" Tiểu Bảo có chút kích động hỏi: "Có thể cho cháu không?" Cố Cảnh Liên một bộ đương nhiên: "Tất nhiên rồi!" "Oa..." Sở Tiểu Bảo vô cùng vui mừng. Trong lòng cậu thầm tưởng tượng, rốt cuộc mình có thể nhận được bao nhiêu tiền lì xì nha! Nếu như, có được 500 đồng thì tốt rồi! Vừa nghĩ tới 500 đồng, cậu thực sự muốn hét lên rồi! Cậu từ trước tới nay như được cầm qua nhiều tiền như vậy. 500 đồng! Oa, cậu thật giàu có. Cũng may Cố Cảnh Liên không đọc được suy nghĩ của cậu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt cậu vui mừng không xiết, còn tưởng rằng cậu đang mong chờ tiệc mừng, nhưng không nghĩ tới, cậu là đang nghĩ cách làm sao để tiêu hết 500 đồng này! Nếu như anh ta mà biết, sợ rằng sẽ đập đầu vào tường mà chết mất! Gia sản nhà họ Cố, con số lên đến vài tỉ, vàng bạc kim cương chất thành đống, tên nhóc này... lại vì 500 đồng mà vui mừng như vậy! Dù sao cậu xuất thân từ nông thôn, không thể so với người từ bé đã lớn lên trong nhung lụa như Cố Cảnh Liên được. Buổi tiệc diễn ra vào cuối tuần này, địa điểm là khách sạn 6 sao của nhà họ Mộ! Sáng sớm hôm nay, Cố Cảnh Liên tỉnh dậy rất sớm, bác Phúc sai người đưa tới hai cái giá treo đầy trang phục, một hàng tây trang. Cố Cảnh Liên đối với phương diện ăn mặc này, cũng rất kén chọn, bởi vì vóc người anh gầy, nên nhà thiết kế cố ý thiết kế riêng, mỗi bộ khi mặc lên người đều có khí thế bức người. Nhìn về phía cái gương, anh sửa soạn trang phục, sau đó lại xoay người đi tới trước giá quần áo, chọn một bộ trang phục cho Tiểu Bảo. Một bên khác, nhíu mày hỏi: "Thừa Trạch đã dậy chưa?" "Đã cho người đi gọi cậu chủ nhỏ rời giường! Người giúp việc sau khi giúp Tiểu Bảo đánh răng rửa mặt, sẽ ôm cậu ấy tới đây thay quần áo rồi!" "Ừm." Cố Cảnh Liên cầm bộ trang phục màu đen trong tay, bỗng dưng nhíu mày, quay đầu nhìn ông một cái. "Người phụ nữ kia đâu?" "Cậu chủ, cậu đang nói tới Hồng Hà sao?" "Nói nhảm!" "Cô ấy gần đây đang dưỡng thương, khôi phục rất tốt!" Cố Cảnh Liên nói: "Để ý cô ta!" "Vâng, tôi hiểu!" Chỉ chốc lát sau, ông đi tới trước giường của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lúc này còn chưa có tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, giống như người trên mây, đôi mắt còn đang khép lại. Tới nơi, Tiểu Bảo liền đưa hai tay lên vuốt mắt, dáng vẻ trách móc: "Cháu muốn ngủ..." Bác Phúc ngồi xổm xuống, nói: "Sao vậy! Tiểu Bảo nhà chúng ta còn chưa tỉnh ngủ sao?"