Sở Hà âm thầm kinh sợ. "Anh ta... anh ta thích Tiểu Bảo?" Không thể tin được. Cô vẫn cho rằng, người đàn ông này, là một tên máu lạnh không gì so sánh được, không hiểu được cái gì gọi là tình thân, cái gì gọi là huyến thống, cái gì gọi là cha con! Dù là người thân trong gia đình, anh em, cũng sẽ không có bất kỳ tia tình cảm nào. Đối với Tiểu Bảo, anh ta nảy sinh rất nhiều hiếu kỳ, nhưng tuyệt đối không bao gồm tình cảm trong đó. Dù có chút tình cảm thì sao? Anh ta hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm sao? Anh ta hiểu được làm thế nào để trở thành một người cha tốt sao? Có thể, trong lòng anh ta, chỉ có cái gọi là "giang hồ đẫm máu, vô tình". Cô không muốn Tiểu Bảo trở thành người tàn nhẫn như Cố Cảnh Liên vậy! Bác Phúc thấy cô sợ run, liền nói: "Cậu chủ cũng từng nói, cô có thể đi, thế nhưng, Tiểu Bảo thì không thể! Còn nữa, nếu cô muốn ở lại cũng có thể, chỉ là, không thể mang Tiểu Bảo đi mà thôi. Bằng không, cậu chủ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!" "Anh ta nói như vậy?" Sở Hà có chút giật mình. "Đúng vậy!" Bác Phúc lại nói: "Cho cô thời gian để suy nghĩ thật kỹ, chỉ là, ngàn vạn lần đừng làm tôi phải khó xử!" Nói, ông liền xoay người rời đi. Bác Phúc vừa đi tới cửa, liền nghe thấy giọng của Sở Hà vang lên: "Tôi có thể gặp mặt Tiểu Bảo không?" Bác Phúc quay đầu lại, nhìn cô một cái. "Đương nhiên có thể, nhưng không phải bây giờ!" Sở Hà nhíu mày, "Vì sao?" "Bộ dáng của cô bây giờ nếu để cho Tiểu Bảo thấy, nhất định sẽ không nỡ. Cô tốt nhất trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt, chí ít, không để cho Tiểu Bảo phải lo lắng." Sở Hà hiểu được phần nào, gật đầu. Bác Phúc rời khỏi. Sở Hà vịn vào tủ đầu giường, vừa muốn bước xuống, người giúp việc bên cạnh lập tức muốn tiến lên đỡ cô. Cô đẩy tay người giúp việc ra, chậm rãi ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: "Để tự tôi!" "Nhưng mà..." Người giúp việc kia vẫn có chút không yên tâm, "Cô nằm lâu như vậy, nhất định tay chân sẽ rất cứng ngắc, tôi sợ rằng cô không cẩn thận bị ngã, vết thương cũ sẽ lại nứt ra!" Sở Hà lạnh lùng nói: "Tôi không có thói quen để người khác giúp!" Người giúp việc lúc này mới lùi lại. Cô đỡ tủ đầu giường, chậm rãi đứng thẳng lên, nhưng mà bắp thịt dưới đùi, lập tức tê dại không gì sánh được. Cô cảm thấy gân cốt cả người một hồi co giãn, cuống quít đỡ lấy tường, chậm rãi đi về phía trước. Cô một bên vịn tường, một bên chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ. Dùng sức mở thật to hai mắt, đón lấy ánh nắng mặt trời bên ngoài, mặc dù bị kích thích tới chảy cả nước mắt, cô cũng tuyệt không nhắm mắt. Cũng không biết bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy ánh mặt trời rồi! U mê lâu ngày tăm tối, lần thứ hai tỉnh lại, liền có cảm giác như một đời vậy. Ngoài cửa sổ, không biết người nào hô một câu: "Cậu chủ nhỏ tan học!" Sở Hà kinh ngạc, vội vã nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy ngoài cửa sổ, trong sân, hai mươi mấy người đứng thành hai hàng đang cúi đầu, thái độ cung kính. "Cung nghênh cậu chủ nhỏ trở về!" Tiểu Bảo đeo ba lô đi vào sân, ngẩng đầu, nhìn hai hàng người đang cúi đầu, dường như đã trở thành thói quen với cậu, một đường đi qua. Sở Hà trông thấy bánh bao nhỏ, trong mắt rốt cục khôi phục lại tiêu cự, nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo đi mất. Cậu vẫn gầy như vậy, nhưng mà cũng không giống như cậu tưởng tượng, dáng vả cúi đầu ủ rũ. Bác Phúc chăm sóc cậu rất tốt! Ở nhà họ Cố lâu như vậy, cậu không có chịu phải uất ức gì! Thấy cậu được bình yên, Sở Hà rốt cục mới an tâm hơn, chí ít, bánh bao nhỏ không phải chịu uất ức, cũng cho cô thêm an ủi!