Bác Phúc giải thích, "Cậu chủ, cô ấy đã hai tháng chưa ăn cơm rồi, vẫn phải dựa vào việc truyền các chất dinh dưỡng để sống!" Cố Cảnh Liên nhíu mày: "Tôi biết!" Bỗng dưng, anh lại nghiêm túc hỏi: "Cô ta còn có thể tỉnh lại chứ?" "... Đương nhiên là có thể!" Cố Cảnh Liên, "ừm" một cái, cong môi: "Tôi còn tưởng cô ấy sẽ thành người thực vật!" Bác Phúc lập tức đầy đầu mồ hôi lạnh. Ông còn tưởng rằng, Cố Cảnh Liên nói tới thăm cô, là bởi vì quan tâm cô, nào ngờ, không ngờ cậu chủ lại chỉ là thờ ơ tới xem cô ấy chết hay chưa mà thôi! Cái này ngược lại khiến cho ông có chút dở khóc dở cười. Nghĩ tới đây, bác Phúc lại cẩn thận hỏi: "Nếu như cô ấy tỉnh lại, cậu chủ định xử trí như thế nào?" "Nếu cô ta không phải mẹ đẻ của Thừa Trạch, cô ta cũng không sống được tới giờ!" Cố Cảnh Liên dừng một chút, lại nghĩ tới Cố Thừa Trạch, sắc mặt thay đổi. Trên thực tế, giả sử Sở Hà không phải mẹ của Sở Tiểu Bảo, nếu như không phải anh sợ mình nỡ giết chết người phụ nữ này, Tiểu Bảo nhất định sẽ đau lòng tới chết mất, đồng thời, đứa bé nhỏ như vậy, nhất định không thể nào tiếp thu nổi sự thật này, sợ rằng sẽ bị lâm vào trầm cảm! Càng không thể tưởng tượng được, nếu một ngày cậu biết được sự thật này, liệu cậu còn muốn nhận anh không? Anh vốn rất ghét trẻ con, nhưng mà, có lẽ là trong người đứa bé này chảy dòng máu của anh, cộng thêm một chút đáng yêu, khiến cho cuộc sống vốn tẻ nhạt của anh tăng thêm không ít màu sắc, hoặc ít nhất cũng khiến căn nhà đỡ vắng vẻ. Vì vậy, anh dự định sẽ giữ cậu lại. "Chỉ cần cô ta không đòi hỏi gì tới quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo, tôi sẽ giữ cô ta lại!" Cố Cảnh Liên dừng một chút, lại liếc mặt nhìn ông: "Làm sao? Thương hại cô ta?" "Cô gái còn trẻ tuổi như vậy. Có người nói, cô ấy khi còn ở Interpol, cũng là người vô cùng xuất sắc, nếu như nhà họ Cố chúng ta bồi dưỡng cô ấy, không chừng sẽ có tác dụng!" Cố Cảnh Liên cắt đứt lời của ông: "Trước đây, cô ta tiếp cận tôi, là vì nhận mệnh của tổ chức, tới tìm chứng cứ. Khi đó là tôi phớt lờ, bằng không cô ta cũng đừng mong thực hiện được. Cô ta phản bội tôi, bác cho rằng, tôi sẽ giữ một người phụ nữ từng phản bội mình bên người sao?" "Cậu chủ... những chuyện cũ đã qua..." Bác Phúc cẩn thận khuyên bảo. "Tôi nói rồi, có thể giữ cô ta lại. Nhưng, nếu cố ta có ý đồ gì bất chính, a... tôi cũng không ngại chơi đùa một chút!" Nói xong, Cố Cảnh Liên xoay người rời khỏi. Bác Phúc nhìn người trên giường, cũng lập tức rời đi. Sau khi cửa đóng lại, mí mắt cô gái trên giường bỗng dưng giật giật, ngón út khẽ động, con mắt bỗng nhiên mở ra. Sở Hà mở mắt, hôn mê lâu ngày, nay tiếp xúc với ánh sáng, không khỏi có chút lạ lẫm. Cô lập tức nhắm mắt lại, nhưng mà, những lời nói ban nãy của Cố Cảnh Liên, vẫn như cũ vang lên bên tai cô. Cố Cảnh Liên... Cô cắn răng nghiến lợi nhắc lại cái tên này, ánh mắt đột nhiên lợi hại. Hồng Hà, cái tên này, lấy từ Liên làm gốc (莲). Hà, ký Liên! Đây cũng là nguyên nhân trước đây Cố Cảnh Liên giữ cô lại. Cố Cảnh Liên, người đàn ông này, cô gặp qua vô số người, nhưng chưa từng gặp người nào lạnh nhạt như người đàn ông này. ... Bác Phúc, bác Phúc. Một người giúp việc gấp gáp đi tìm bác Phúc. Bác Phúc thật cô hớt hải, vừa thở dốc vừa chạy, liền đi tới: "Có chuyện gì sao?" "Bác Phúc, người đã tỉnh!" "Người nào?"