Cục diện lúc này trở nên hỗn loạn. Có lẽ Tống Ân Nhã bị những lời cô ấy nói kích thích, thế cho nên hai mắt cô ta đỏ bừng, vừa túm vừa đánh cô ấy. Mạnh Tinh Tuyết cũng không ngồi yên, có lẽ xuất phát từ bản năng của người mẹ, cô ấy một tay che chở bụng, một tay kéo tóc Tống Ân Nhã, kéo mạnh. Hai người đánh nhau. Người qua đường xung quanh kinh hồn táng đảm nhìn, nhưng đa số đều chỉ xem náo nhiệt, rất nhiều người đều có thai, thấy cuộc chiến này, náo dám tiến lên khuyên can? Giang Khởi Mộng cầm báo cáo trở về, vừa thấy chỗ ngồi có người đánh nhau, tập trung nhìn vào, một trong số đó đúng là Tống Ân Nhã, sợ tới mức vứt báo cáo trong tay đi, vội vàng xông lên. “Đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nữa!” Giang Khởi Mộng không dễ dàng gì mới tách được hai người ra, đưa Tống Ân Nhã sang một bên, vội vàng nói, “Có sao không?” “Mẹ! Mẹ đừng ngăn cản con! Con phải dạy dỗ con khốn này mới được!” Tống Ân Nhã nói xong, vừa muốn xông lên trước. Giang Khởi Mộng sợ cô ta làm mình bị thương, lại kéo cô ta trở về bên người, răn dạy, “Con làm gì thế? Con không nghĩ gì sao, con đã mang thai năm tháng rồi, không giống như trước đây nữa! Cho dù con không nghĩ đến mình, thì cũng nên nghĩ đến đứa bé trong bụng! Con quấy rối như vậy, là vì cái gì đây?” Tống Ân Nhã quay đầu, vẻ mặt dữ tợn vươn tay ra, đỏ mặt chỉ phía trước, vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết phòng bị, Tống Ân Nhã khóc lóc kể lể, “Mẹ! Cô ta là Mạnh Tinh Tuyết! Cô ta là con khốn đó! Hai tháng này, Mộ Yến Thừa không quan tâm con, đều ở bên cạnh cô ta! Con có thể không tức giận được sao? Vậy mà cô ta còn nói con là kẻ thứ ba! Mẹ, con có thể không tức được sao?” “Được rồi, cẩn thận một chút, tránh động thai!” Bà ta vội vàng trấn an cảm xúc của cô ta, nhưng mà đột nhiên phản ứng kịp, có chút kinh ngạc liếc nhìn Mạnh Tinh Tuyết một cái, “Con nói cái gì? Cô ta là Mạnh Tinh Tuyết sao?” Giang Khởi Mộng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạnh Tinh Tuyết, ánh mắt giống như lưỡi dao, khoét lên thân thể cô ấy. “Cô là Mạnh Tinh Tuyết sao?” Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua bà ta, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người, cô ấy cũng đoán được thân phận của bà ta, là mẹ của Tống Ân Nhã. Cô ấy dùng một tay bảo vệ bụng, tràn đầy đề phòng, “Ừm” một tiếng. “Mộ Yến Thừa đâu?” Giang Khởi Mộng cao giọng kêu la, “Cậu ta ở đâu rồi Vị hôn thê của mình mang thai năm tháng cậu ta không quan tâm, đều dành tất cả thời gian vây quanh con đ* đê tiện như cô!” Mạnh Tinh Tuyết tức giận nói, “Tôi không phải là con đ* đê tiện! Dì này, phiền dì tôn trọng người ta một chút! Là vợ của thị trưởng, lại không có một chút phong độ gì!” Giang Khởi Mộng ngẩn ra, lại nhìn xung quanh, không ít người chỉ trỏ hai người, bà ta mới ý thức được, bây giờ mình đang ở trước công chúng, đúng là cần phải đúng mực một chút. Nghĩ đến đây, bà ta đi đến gần Mạnh Tinh Tuyết, nói, “Cô đi theo tôi! Tôi có lời muốn nói với cô!” Mạnh Tinh Tuyết thấy bà ta như hổ rình mồi, vội vã lắc đầu, “Tôi không đi theo dì đâu! Tôi phải ở chỗ này đợi Yến Thừa!” “Tôi bảo cô đi theo chúng tôi, có nghe hay không?” Ngữ khí của Giang Khởi Mộng càng lúc càng sắc bén, “Chuyện này là việc riêng của chúng ta, không cần thiết phải nói ra trước mặt công chúng!” “Muốn làm cái gì, cũng phải đợi Yến Thừa trở về đã!” Mạnh Tinh Tuyết rất thông minh! Bây giờ vì ở trước mặt công chúng, trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ không dám làm gì cô ấy, ngộ nhỡ cô ấy đi theo bọn họ, không chừng bọn họ sẽ làm gì cô ấy!