“Ừ! Bị âm thanh em ăn gì đó đánh thức!” Anh vừa nhẹ nhàng vuốt lưng cô, vừa nói, “Không biết, còn tưởng rằng trong nhà có chuột ăn vụng đó!” “Anh… Anh nói em ăn bánh bích quy giống tiếng con chuột sao?” Cô có chút tổn thương chất vấn, “Cái gì vậy?” Cô ấm ức, không vui rồi! Anh lại vui vẻ, “Con chuột nhỏ rất đáng yêu mà? Nói đi nói lại, nhìn em ăn như vậy, em đói bụng sao?” “Dạ… Không biết vì sao, bị đói mà tỉnh dậy, em nhớ rõ buổi tối, em ăn cũng không ít, vì sao lại đói như vậy được nhỉ.” “Chắc là đứa bé trong bụng đói bụng rồi.” “Vậy ạ?” Vân Thi Thi cười, “Được rồi! Cảm giác mang thai bé con này, còn khó khăn nữa!” Dừng một chút, cô lại ôm lấy tay anh, làm nũng nói, “Chồng à, em muốn ăn kem!” “Không được.” Mộ Nhã Triết lập tức nghiêm mặt, “Không được ăn.” Cô năn nỉ mãi, “Hu hu… Ăn một miếng, một miếng cũng không được sao?” “Không thể nhịn được à?” “Em không biết vì sao, gần đây rất muốn ăn kem…” Không nói đến kem thì không sao, vừa nhắc đến kem, nước miếng của cô lại chảy ra. Cô tội nghiệp nuốt nước miếng, lập tức nói, “Một miếng cũng được! Cho em đỡ thèm được không?” “Không được.” Lập trường của anh rất kiên định, không có chút nào vì cô ấm ức mà thương cảm, sinh ra bất luận dao động gì, “Không được ăn là không được ăn!” “Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?” Vân Thi Thi tức giận nói, “Anh không thể hiểu một chút được sao?” “Vợ à, anh đã cực kỳ hiểu rồi. Anh là vì tốt cho em thôi.” “Tốt với em, thì nên lập tức mua kem giúp em chứ?” Cô cố tình gây sự. Anh vẫn kiên nhẫn như cũ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, dỗ dành nói, “Ngoan, ăn xong rồi, thì đi ngủ thôi, không cần nhớ đến nó, thì không đói bụng.” “Em rất muốn…” “Nghe lời!” Mộ Nhã Triết để sát vào tai cô, ý vị thâm trường nói, “Anh có thể nhịn xuống mười tháng không động vào em, em nhịn xuống mười tháng không ăn đồ lạnh không được sao?” “…” Mặt Vân Thi Thi lập tức nóng bỏng, mặt đỏ tai hồng. Cô nắm chặt góc áo áo ngủ, có chút xấu hổ nói, “Em nghe nói… Cho dù lúc mang thai, qua ba tháng, chỉ cần cẩn thận một chút, không ảnh hưởng đến chuyện giường…” “Không được.” Mộ Nhã Triết rất kiên định, cố chấp nói, “Phàm là có một chút nguy hiểm, đều không được.” “Anh cũng quá cẩn thận thôi…” “Nhỡ đâu thì sao?” Anh đột nhiên nắm vai cô, nhìn cô chăm chú, “Là vì quá để ý, cho nên một chút cũng phải cẩn thận, cho dù có một chút nguy hiểm, anh đều sẽ không làm. Không có ngộ nhỡ, anh cũng không cho phép có ngộ nhỡ!” Chính vì để ý quá mức, lúc này anh mới làm mọi việc thật cẩn thận, sợ rằng cô và đứa bé trong bụng có gì đó sơ suất. Có lẽ người bình thường khó mà hiểu cảm nhận của anh. Anh không hy vọng đứa bé trong bụng chịu một chút tổn thương, càng không hy vọng cô chịu đau khổ. Trong lòng anh rõ ràng, ngày mang thai, đúng là cực kỳ dày vò, huống chi cô không nhìn thấy cái gì, không làm được cái gì, chuyện cơ bản là đọc sách cũng là ý nghĩ xa xỉ. Bởi vậy anh mới có thể không tiếc dùng toàn bộ thủ đoạn, bỏ ra nhiều thời gian ở bên cạnh cô. Trong lúc này, anh từ chối tất cả xã giao và tiệc rượu, cai thuốc, kiêng rượu, đa số mọi chuyện trong công ty, trừ phi là là chuyện quyết định sách lược giao cho anh, còn lại, đều giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân.