Dừng một chút, bác sĩ lại nói, “Nhưng mà bây giờ xem ra, chắc là tâm linh tương thông! Là duyên phận đó!” Vân Thi Thi cười cười, nhưng mà sau đó phản ứng kịp, nhíu mày, có chút hoài nghi hỏi, “Cô nói cái gì?” Biểu tình của Mộ Nhã Triết cũng ngơ ngác. “Có ý gì sao?” Bác sĩ cười nói, “Tổng giám đốc Mộ, cô Mộ, chúc mừng hai người! Trong bụng cô đúng là công chúa nhỏ! Tổng giám đốc Mộ, anh có con gái rồi!” Tim Mộ Nhã Triết đập nhanh và loạn nhịp rất lâu, đột nhiên không phản ứng kịp. Anh chẳng quan tâm rụt rè, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn Vân Thi Thi, lập tức chứng thực lần hai, “Thực sự là con gái sao?” “Ừm! Làm siêu âm B xong, đúng là con gái! Làm siêu âm B tính chính xác rất cao, nói chung là chắc chắn trăm phần trăm! Tổng giám đốc Mộ, chúc mừng anh nha, chuẩn bị phòng công chúa là đúng rồi!” Vẻ mặt Mộ Nhã Triết vốn khẩn trương rốt cuộc cũng buông lỏng, mày kiếm vì hưng phấn mà nhếch cao lên, vui vẻ không biết làm sao! Anh ngồi xổm xuống, nhìn Vân Thi Thi, nắm vai cô, cảm xúc vui vẻ lại có chút không khống chế được. “Thi Thi, chúng ta có con gái rồi!” “Dạ, đúng vậy!” Vân Thi Thi cũng vui vẻ thay anh, cho dù không nhìn thẩy biểu tình trên mặt anh, nhưng chỉ nghe anh vì hạnh phúc đến đột ngột, mà giọng nói có chút run run, liền có thể tưởng tượng giờ phút này anh cao hứng biết bao nhiêu! Mộ Nhã Triết hạnh phúc khó có thể kìm nén, ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực, không kiêng kị người ngoài ở đây, ôm cô xoay mấy vòng. “A…” Vân Thi Thi sợ hãi ôm lấy vai anh, có chút oán trách nói, “Anh… dọa em sợ rồi!” “Thi Thi, anh thật sự rất vui! Đều không thể tin được, đây là sự thật!” Mộ Nhã Triết ôm lấy đầu cô, môi mỏng không tự chủ được nhếch lên độ cong dịu dàng, nghĩ tiếp không lâu sau, đứa bé được sinh ra, anh có thể ôm công chúa nhỏ rồi! Tâm tình giống như khinh khí cầu, hận không thể bay lên trời. “Thả em xuống dưới!” Cô vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, nhẹ nhàng đấm vai anh, “Rất khó coi nha! Tốt xấu gì cũng nên rụt rè một chút!” Bác sĩ bật cười nói, “Tôi ở khoa phụ sản nhiều năm như vậy, gặp rất nhiều cảnh tượng rồi! Rất nhiều người đều kìm lòng không được, cô không cần cảm thấy xấu hổ!” Mộ Nhã Triết đặt cô xuống, nhịn không được ôm cô hôn một cái, “Thi Thi, vất vả rồi!” “Được rồi được rồi! Em biết anh cực kỳ vui vẻ.” Dừng một chút, cô cười khẽ nói, “Chúc mừng anh Mộ, anh sắp được làm cha rồi, lúc này còn là con gái nữa! Nam nữ song toàn, gom đủ một chữ ‘Tốt’!” Cô nói xong, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh. Đầu ngón tay vô ý chạm vào mắt anh, lại chạm đến một chút ẩm ướt. Cô ngẩn người ra, trái tim lại co rút một phen. “Cảm ơn em… Cảm ơn em, vì anh, vì đứa bé, tỉnh lại một lần nữa…” Yết hầu của anh lại có vài phần nghẹn ngào. Vân Thi Thi ngơ ngẩn mở to hai mắt, lại nghe anh nhỏ giọng nói, “Em biết không? Anh thiếu chút nữa cho rằng, anh phải mất đi hai người…” Mộ Nhã Triết nói xong, cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay, chắc vì hạnh phúc quá lớn hoặc kích động, vành mắt lại đỏ lên. Có một loại vui sướng mất mà được lại! Hạnh phúc vì sống sót sau tai nạn! Cảm nhận được anh vô cùng khẩn trương, vành mắt Vân Thi Thi cũng chua xót. Cô cầm lấy tay anh, nghẹn ngào không thành tiếng, “Thực xin lỗi…”