Đẩy cửa ra, căn phòng bên trong nhà trọ vắng lạnh. Mộ Nhã Triết đi theo vào, vừa mới sải bước vào làm cho anh có cảm giác không gian này cực kỳ nhỏ hẹp, xuất phát từ không thích, trên mặt lập tức hiện lên ghét bỏ. Nhà trọ này quá nhỏ. Đối với Vân Thi Thi và Hữu Hữu mà nói, nơi này đã vô cùng rộng rãi rồi, so với căn nhà nhỏ ở tiểu khu lúc trước cha Vân mua, căn nhà trọ hai phòng một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng đọc sách, phòng khách mười mét vuông, đối với bọn họ mà nói có thể sống vô cùng thoải mái. Chỉ là đối với người cao gần một mét chín như Mộ Nhã Triết, một nơi dung thân như thế này có vẻ đặc biệt chật hẹp. Đứng trong khoảng trời nhỏ bé như thế, bó tay bó chân, cảm giác vô cùng gò bó. Vân Thi Thi bước vào phòng, nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Hữu Hữu tắm rửa. Chất liệu quần áo bệnh nhân trong bệnh viện rất thô, da thịt trẻ con non mềm, mặc quần áo của bệnh viện ngủ quả thực không tốt, mặc dù Hữu Hữu chưa mở miệng đề cập tới, nhưng Vân Thi Thi lại tỉ mỉ, nhìn một chút thì trông thấy thể chất cậu mẫn cảm, tay bị ma sát ra những mẩn đỏ, cực kỳ đau lòng. Đồ cô mua cho Hữu Hữu, tuy không quý báu, nhưng đều đặc biệt chọn những vật có tính chất tốt. Hữu Hữu thể chất ốm yếu, chuyện lớn chuyện nhỏ, cô đều vô cùng chú ý. Lúc đó, Mộ Nhã Triết nhàn rỗi, tò mò đi "Tham quan" nhà trọ nhỏ nghèo rớt mồng tơi. Vào cửa, bên trái là một phòng vệ sinh nhỏ hẹp như vại cá. Mộ Nhã Triết cau mày đi vào, đỉnh đầu suýt chút nữa đụng phải khung cửa. Quá nhỏ, không gian bảy, tám mét vuông chứa một cái máy giặt tự động cũ kỹ, một cái bồn cầu, cùng với một cái bệ rửa mặt, anh đi vào, không để ý, đầu gối va vào máy giặt. Người đàn ông khẽ cau mày, cực kỳ không thích, càng thêm ghét bỏ. Sở dĩ hình dung phòng vệ sinh này còn chưa đủ lớn như vại cá, là bởi vì phòng tiếp khách ở Mộ trạch, có một mặt bức tường khảm động vật sống dưới nước, chỉ là độ dài đã có năm, sáu mét, quả thật lớn hơn phòng vệ sinh này nhiều. Người còn không bằng một con cá? Mộ Nhã Triết đi vào nhà bếp, đập vào mắt là hai cái tạp dề con gấu nhỏ treo ở trên móc câu, một lớn một nhỏ, nhìn vô cùng ấm áp. Trên cửa dán vào một tấm "Bảng trực nhật ", anh liếc mắt nhìn, một tuần bảy ngày, Hữu Hữu phụ trách nấu ăn năm ngày, còn Vân Thi Thi phụ trách nấu ba món ăn vào hai ngày nghỉ, người đàn ông nhếch môi, cảm thấy thú vị. Hóa ra, tiểu bảo bối của anh còn biết nấu cơm đấy? Một đứa bé sáu tuổi, lại biết làm việc nhà, cũng không biết tay nghề ra sao? Phía nam, song song hai gian phòng, trong đó một gian là phòng đọc sách. Mộ Nhã Triết vừa mới đi vào, đáy lòng hơi giật mình. Máy fax, máy in, bàn học bằng gỗ lim, máy vi tính loại tốt, trên bàn, là một két an toàn đã được khóa lại. Ngoài ra, còn có một hộp bút, cùng với một sấp giấy dày thiết kế, tất cả, đều thu dọn ngăn nắp. Anh không biết chính là, tất cả trong phòng đọc sách, đều do Vân Thi Thi dựa theo bản thiết kế của Vân Thiên Hữu mà sắp xếp, cũng rất ra dáng một nơi làm việc loại nhỏ. Bình thường, đều do một mình Hữu Hữu xử lý, Vân Thi Thi chưa bao giờ can thiệp. Mộ Nhã Triết nhìn bản vẽ trên bàn, tò mò cầm lên, vừa nhìn, không khỏi choáng váng. Một sấp giấy dày, chính là bản thiết kế một phần đồ chơi trẻ em? Kỹ xảo vẽ tinh xảo nghiêm cẩn, bất luận là thiết kế hay là lối suy nghĩ, đường nét độc đáo, bản thảo thiết kế như vậy, rõ ràng nên xuất thân từ một nhà thiết kế ưu tú và chuyên nghiệp. Mộ Nhã Triết có chút đoán không ra, tại sao trong phòng đọc sách của một đứa bé, lại có bản thiết kế chuyên nghiệp như vậy?