Cục diện đột nhiên yên tĩnh không một tiếng động. Mộ Nhã Triết quát lên, “Tôi hỏi, là ai ném?” Giày cao gót lẻ loi nằm trên mặt đất, nằm trên đất không một tiếng động. Vân Thi Thi lập tức kéo lấy tay anh, “Thôi…” “Thôi sao?” Vân Thi Thi cười cười, “Hôm nay là lễ tang Tinh Trạch. Em không muốn biến thành quá khó coi…” Mộ Nhã Triết mấp máy môi, cho dù cực kỳ tức giận, nhưng Vân Thi Thi nói như vậy, anh cũng không định tra xét đến cùng. Nhưng mà anh vừa mới xoay người, một đám fan nhịn không được, ầm ĩ trở lại. Không ít fan kêu gào lại! “Vân Thi Thi! Cô là đồ khốn nạn!” Hiện trường đột nhiên không khống chế được. “Bây giờ cô hạnh phúc rồi! Nhưng mà Tinh Trạch thì sao, bây giờ anh ấy lẻ loi nằm trong quan tài lạnh như băng!” Không ít fan vây quanh bọn họ! Mộ Nhã Triết kinh hãi một phen. Lần này anh ra ngoài, tuy có mang theo vệ sĩ, nhưng mà tổng cộng chỉ mang theo có ba bốn người. Mấy fan mất lý trí chạy đến chỗ Vân Thi Thi, nhóm fan còn lại cũng bị cảm xúc phẫn nộ kéo theo, cùng nhau xông lên! Mộ Nhã Triết căn bản không ngăn cản được, anh lo lắng những nhóm fan này sẽ làm Vân Thi Thi tổn thương, lập tức ôm chặt cô vào trong lòng. Không ít fan xông tới, dùng tay xô đẩy bọn họ, nắm lấy quần áo, tóc, tay,… của bọn họ. Vệ sĩ lập tức chạy đến, hình thành vòng vây, vây Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi ở bên trong. Cục diện rối loạn, không ít fan không khống chế được lấy thứ gì đó bên cạnh ném về phía bọn họ. Giày… Quả táo… Hoa… Những thứ có trong tay, đều ném toàn bộ lên người cô. Vân Thi Thi yên lặng đứng tại chỗ, mặc cho những lời nhục mạ và công kích bên tai chôn vùi cô. Mặc kệ những nhóm fan điên cuồng xô đẩy cô, nhục mạ cô, kéo tóc cô. Hai mắt cô vẫn trống rỗng, thờ ơ. “Kéo cái kính đáng ghét đó xuống!” Có fan xông lên trước, tát mạnh cô một cái. “Cạch” một tiếng. Kính rơi xuống đất. Băng gạc Vân Thi Thi đeo trên mắt bại lộ ở trong không khí. Không có fan chú ý đến chi tiết này, điên cuồng lên án cô như cũ! Mộ Nhã Triết đẩy mạnh những fan điên cuồng này, ôm chặt cô vào trong lòng, bàn tay to đỡ gáy cô, ôm đầu cô vào trong ngực, tức giận nói, “Cút ngay!” Lại không có người để ý. “Vân Thi Thi đáng ghét! Cút ra khỏi giới giải trí! Cút ra khỏi giới giải trí!” “Vân Thi Thi, cô đúng là hồ ly tinh! Là cô quyến rũ Tinh Trạch, lợi dụng Tinh Trạch trèo lên cao, lợi dụng Tinh Trạch tuyên truyền cho mình!” “Nếu không có Tinh Trạch, cô căn bản không có địa vị như bây giờ!” “Từ phim <Qủa trám>, cô đã bắt đầu trói buộc Cố Tinh Trạch tuyên truyền! Mãi đến <Nhật ký tình yêu>, cô lợi dụng rang xào CP ‘Vợ chồng may mắn’ để củng cố độ nổi tiếng! Nhưng mà lễ truy điệu của Tinh Trạch, cô căn bản không có tôn trọng! Ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống! Còn đeo kính râm! Cô căn bản không xứng với Tinh Trạch đối với cô tốt như vậy!” “Từ <Nhật ký tình yêu> tôi nhìn ra được, Tinh Trạch không phải chăm sóc cô giống như tiền bối hậu bối thông thường! Anh ấy thật lòng thích cô! Nhưng mà Vân Thi Thi, cô lại trả công anh ấy như thế nào?” Vân Thi Thi nhắm mắt lại, nghe thấy đầy tiếng nhục mạ lên án bên tai, trong lòng giống như một đầm nước chết khô, không hề gợn sóng. Đây là nghiệp chướng của cô, cô nên chấp nhận. Cô muốn chuộc lỗi thật tốt.