Hoa Cẩm đau lòng nhẹ nhàng an ủi xoa mặt cô, đặt tay lên trán của cô, vô cùng đau lòng. Cô đau lòng, anh ta cũng đau theo, cô khóc, anh ta hận không thể chết đi thay Cố Tinh Trạch! Như vậy, cô sẽ không quá đau lòng chăng?! Ngay lúc anh ta đang miên man suy nghĩ, sau lưng có một tiếng "ầm" vang lên. Mộ Nhã Triết phá cửa đi vào. "Thi Thi!" Anh vọt vào cửa, liếc mắt một cái thì trông thấy người đang ngã vào trong lòng Hoa Cẩm, anh ngạc nhiên đến ngẩn ra, đi tới, đón lấy cô từ trong lòng Hoa Cẩm. "Thi Thi..." Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt cô, quá lạnh, không có một chút máu nào. Anh không khỏi nhíu mày, nâng mắt hỏi, "Cô ấy làm sao vậy?" "Anh rể, anh đừng lo lắng, chị chỉ tạm thời ngất đi thôi!" Hoa Cẩm lập tức giải thích, "Chị ấy khăng khăng nói muốn gặp anh Tinh Trạch lần cuối, nên tôi dẫn chị ấy đến đây! Nhưng có lẽ là khó có thể chấp nhận sự thực, chị ấy khóc mãi, tôi lo lắng ảnh hưởng thân thể chị, cho nên, đánh ngất chị rồi! Nghỉ ngơi một lát thì có thể tỉnh dậy!" Mộ Nhã Triết nghe vậy, lại nhìn thoáng qua người lẳng lặng nằm trên giường. Cố Tinh Trạch yên lặng nhắm mắt, quần áo trên người bị cởi ra, một tấm khăn trải giường màu trắng, che đến bờ vai của anh ta. Dung nhan người chết đã chỉnh sửa lại, thoạt nhiên liếc mắt một cái, anh ta giống như chỉ là ngắn ngủi ngủ thôi, vô cùng yên tĩnh. Nhưng người bị thương nặng mà chết, bởi vì quá đau đớn, gương mặt khi chết vô cùng dữ tợn. Nhưng mà mặt mũi Tinh Trạch, lại vô cùng bình tĩnh. Cũng không biết, anh ta đang mơ thấy gì. Bỗng nhiên tâm trạng Mộ Nhã Triết hơi phức tạp, lại càng không biết nên đối diện với Cố Tinh Trạch thế nào. Từ trước tới nay, đại khái chỉ có chán ghét anh ta. Nhưng sau chuyện này, anh không thể nào cũng chán ghét người tình địch này nữa. Anh vẫn cho là, tình cảm mà Cố Tinh Trạch dành cho Vân Thi Thi, chỉ là hứng thú nhất thời, hoặc là không chiếm nên thấy rộn rạo nôn nóng! Dục vọng chinh phục của đàn ông, thể hiện rõ nhất trong hai phương diện phụ nữ và sự nghiệp! Càng là không chiếm được, thì càng có mong muốn chinh phục mãnh liệt hơn! Mộ Nhã Triết cho rằng, tình cảm mà Cố Tinh Trạch dành cho Vân Thi Thi, cũng chỉ là dục vọng chinh phục đang làm loạn! Nhưng không nghĩ tới, người đàn ông này, lại yêu sâu sắc như thế. Đến mức hy sinh bản thân tình hình. Nhưng mà trước mắt thì không thể quan tâm nhiều như vậy. Mộ Nhã Triết cẩn thận ôm Vân Thi Thi vào lòng, vội vàng đi khỏi. Hoa Cẩm theo sát phía sau. Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng nện từng bước nhỏ đi sau hai người. Mãi đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Mộ Nhã Triết mới nhẹ nhàng đặt cô trên giường, dùng chăn đắp kín, Hoa Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm theo! "Cô ấy thế nào rồi?" Mộ Nhã Triết lập tức hỏi. Hoa Cẩm lập tức lặp lại lời bác sĩ chẩn đoán, sau đó, anh ta quan sát sắc mặt Mộ Nhã Triết một phen, chậm rãi nói, "Chị Thi Thi mang thai, anh có biết không?" Cô ấy mang thai rồi! Mộ Nhã Triết quay đầu, đôi mắt sắc bén rơi vào người anh ta, như đang hoài nghi. "Cậu nói cái gì?" Hoa Cẩm lại kiên nhẫn lặp lại một lần, "Chị có thai rồi, bác sĩ nói, đại khái đã có hơn bảy tuần!" Cả người Mộ Nhã Triết cứng đờ. Anh quay đầu, nhìn Vân Thi Thi, cảm xúc trong mắt cuộn lên, vẻ mặt phức tạp! Mang thai... Cô ấy mang thai rồi!? Tin tức này, khiến anh vừa mừng vừa sợ! Nhưng mà, lại lo lắng không ít. Hiện giờ tình hình sức khỏe của cô, không hề lạc quan, cũng không biết, đứa nhỏ này, tới có đúng lúc hay không!