“Đừng khổ sở, có được không? Nhìn em như vậy, tôi cực kỳ đau lòng.” Vân Thi Thi vẫn khóc không ngừng, khóc thút thít. Không khóc to lên, cô bám bên giường, hai tay nắm chặt khăn trải giường, làm khăn trải giường nhăn lại, cắn răng kìm nén nước mắt chảy ra, nhưng căn bản khó có thể khống chế. Giống như thế giới hoàn toàn sụp đổ vậy! Liếc mắt một cái liền biết, giờ phút này cô có bao nhiêu tuyệt vọng! Cô cảm thấy được, toàn bộ mọi chuyện, nên là một giấc mộng, cô khóc đủ rồi, khóc đến khi giật mình tỉnh mộng, khi tỉnh lại, Cố Tinh Trạch còn sống! Nhưng mà mỗi khi cô nhắm mắt lại, cảnh tượng ở bãi đỗ xe, lại tái hiện rõ ràng! Mỗi khi cô nhớ đến Cố Tinh Trạch ở trong ngực cô, cố gắng trợn tròn mắt, khó khăn bật ra từng chữ một, trên mặt suy yếu cố gắng mỉm cười, giống như nói: Thi Thi, ngàn vạn lần đừng khổ sở, anh không hối hận. Nhưng mà, em hối hận nha! Cô khổ sở nha! Cô sẽ tan vỡ! Cô không tin Cố Tinh Trạch chết như vậy, thật sự chết như vậy! Cô cũng không tin chuyện ma quỷ người sau khi chết sẽ lên thiên đường! Người đã chết, thật sự không tồn tại rồi! Nhưng mà, thế gian này còn có nhiều thứ tốt đẹp như vậy, anh ta cũng chưa từng thử mà! Nhân sinh của anh ta, không nên dừng lại như vậy! Anh ta bay đến nước Mĩ, có lẽ sẽ bắt đầu nhân sinh mới, có lẽ anh ta sẽ nghênh đón một cuộc sống mới, một cô gái yêu anh ta, anh ta cũng yêu cô gái đó, hai người từ quen biết, hiểu nhau, đến yêu nhau, cuối cùng nắm tay cả đời! Trong cảm nhận của cô, Cố Tinh Trạch cho đến nay, đều để lại cho cô hình tượng tốt. Anh ta nên nhận được hạnh phúc, anh ta nên nhận được hạnh phúc! Nhưng hôm nay thì sao? Quả thật Cố Tinh Trạch là như vậy. Lạnh lẽo đi đến trên đời này, lạnh lẽo còn sống, cuối cùng, lạnh lẽo ngủ, một đời cô độc. Vân Thi Thi khóc đến điên rồi, khóc đến tuyệt vọng, cho dù cô khóc không phát ra tiếng khàn khàn, nhưng mà cả người đều sắp hư thoát! Rốt cuộc thì Hoa Cẩm cũng không nhìn nổi nữa, đỏ mắt, quỳ gối cạnh cô, ôm chặt lấy vai cô, đau đớn nói, “Chị*, nếu em có thể thay chị nhận, em nguyện ý thay chị gánh vác! Nhưng mà chị đừng ép buộc mình như vậy, có được hay không?” *Hoa Cẩm - Vân Thi Thi đã đổi xưng hô thành chị - em (tác giả đổi). Từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên bờ vai cô. Hoa Cẩm cũng thương tâm khóc lên. “Người chết không thể sống lại! Ai cũng không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy! Em biết, tiền bối Tinh Trạch thích chị, nâng chị ở trong lòng, cho dù lặp lại chuyện này, em nghĩ anh ấy sẽ vẫn lựa chọn làm như vậy! Nhưng mà anh ấy nhất định không hy vọng, chị trừng phạt chính mình như vậy! Chuyện này không phải là chị sai! Vì sao chị lại không vượt qua, buông tha cho chính mình?” Cô khóc, lắc đầu, một chữ cũng không nói nên lời. Cô khóc, anh ta cũng khóc. Cô khóc, là vì đau lòng Cố Tinh Trạch. Anh ta khóc, nhưng mà nhận thức được, Cố Tinh Trạch nhất định sẽ trở thành một cái gai trong lòng cô. Cái gai này, chắc chắn vĩnh viễn khó loại bỏ, còn cùng mỗi lần thở, đau đớn từ tận đáy lòng. Nhưng mà, anh ta quyết không thể dung túng cô khóc tiếp như vậy! Không nói đến đôi mắt cô không thể chảy nước mắt! Vì lo lắng cho đứa bé trong bụng chưa thành hình của cô, cô không thể khóc tiếp nữa! Hoa Cẩm quyết tâm, lập tức dựng thẳng tay lên, Vân Thi Thi cảm thấy sau gáy đau xót, trước mắt tối đen, liền ngất đi! Cô ngã vào trong ngực anh ta, trên mặt vẫn còn rõ nước mắt!