Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí nhiều năm, Tần Chu và anh ta rất thân, quan hệ hai người rất thân thiết khiến người bình thường cảm thấy không thể nói lý. Thậm chí, có rất nhiều truyền thông tuyên truyền về hai người, đều nói Tần Chu và Cố Tinh Trạch có định hướng tình dục không bình thường. Nhưng mà thực ra, nếu chỉ dùng từ ngữ ‘Thân như tay chân’ để hình dung quan hệ hai người, e là không đủ chính xác. Tần Chu coi Tinh Trạch là người nhà, còn Cố Tinh Trạch coi anh ta là ngọn đèn hải đăng. Anh ta gia nhập giới giải trí mười một năm, nếu không phải một tay Tần Chu nâng đỡ, e là khó có thể với tới địa vị huy hoàng như vậy. Nhưng mà đối với anh ta mà nói, cảm ơn Tần Chu hơn một điểm, đó là người đàn ông này hiểu anh ta, cũng là người duy nhất có thể đi vào lòng anh ta. Tần Chu hiển nhiên là khó có thể chấp nhận được sự thực này, anh ta nâng mặt Cố Tinh Trạch, chạm trán, lại chỉ có thể cảm nhận được làn da của anh ta cực kỳ lạnh lẽo. Không có bất luận nhiệt độ gì. Anh ta mất rồi. Chỉ để lại một cái xác trống trơn! Bất luận gọi anh ta như thế nào, anh ta cũng sẽ không tỉnh lại nữa rồi! Tần Chu đau đớn nắm chặt khăn trải giường, hiển nhiên là khó có thể chấp nhận tin dữ này. Cố Cảnh Liên đứng ở một bên, nhìn một màn này, trên mặt có một chút buông lỏng. Sinh ly tử biệt, đủ để bất luận người có tâm địa sắt đá thế nào tràn đầy cảm xúc. Qúy Lâm cũng đến rất nhanh. Rất nhiêu cấp cao cũng theo sát sau đó, Qúy Lâm đi tới cửa, bảo bọn họ ở cửa, mình thì tiến vào. Khi ông ta đi đến bên giường, thấy một màn như vậy, thịt trên mặt giật giật một phen. “Sao lại thế này?” Tần Chu đỏ mắt nhìn ông ta một cái, đôi môi không nhịn được run run. Quý Lâm thấy anh ta liền nhíu mày, cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ nói, “Cậu tỉnh táo một chút, chuyện sau này, còn cần cậu xử lý.” “Anh ấy… Là bạn thân quan trọng nhất của tôi! Tình cảm mười mấy năm, còn quan trọng hơn cả người nhà!” Tần Chu nghẹn ngào nói, “Anh ấy đi rồi, sao tôi lại không đau lòng được? Sao có thể không khó chịu được? Ông bảo tôi tỉnh táo lại, tôi nên tỉnh táo thế nào đây?” “Haizz…” Qúy Lâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Tần Chu, ngoài cửa đều là truyền thông, tôi đã phái người phong tỏa bệnh viện, nhưng mà sợ là rất khó phòng những truyền thông này. Lần trước có đội chó săn vụng trộm lẻn vào nhà xác chụp di thể của Lục Cảnh Điềm, đăng lên internet! Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra trên người Tinh Trạch!” Tần Chu xiết chặt tay thành nắm đấm. “Tinh Trạch chết rồi, cuối cùng vẫn phải công bố với công chúng! Chuyện này, người ở bệnh viện đã truyền đi nhiều rồi, giấu diếm cũng không được bao lâu!” “Chết tiệt!” Tần Chu tức giận mắng một tiếng, “Rốt cuộc là tên khốn nạn nào truyền ra ngoài!” “Tinh Trạch rất nổi tiếng ở trong nước, tùy tiện ném ở trên đường lớn, đều có thể dẫn đến xôn xao. Ở trong bệnh viện, chắc chắn cũng có không ít người thấy cậu ta quen mắt! Nhất là những y tá, trên đường tôi đến, nhìn thấy rất nhiều y tá đỏ mắt vây quanh hết nhìn đông lại nhìn tây, e là muốn đòi tiến vào phúng viếng di thể!” Tần Chu lập tức nói rõ, “Ở đây không cho phép người ngoài tiến vào.” “Cho nên, chuyện tiếp theo, còn cần cậu sắp xếp! Ít nhất, đừng để bi kịch tái diễn!” “Được, tôi hiểu.” Tần Chu tỉnh táo lại một chút, đứng dậy, khi nhìn về phía Cố Tinh Trạch, đầu lông mày lại giật giật một phen. Trái tim lại không đành lòng, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm. Anh ta không nỡ. Thật sự không nỡ. Anh ta muốn nhìn thêm vài lần, cố gắng nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng mà càng nhìn, sẽ càng thêm đau lòng.