Bác Phúc cũng đã đi tới, trông thấy Cố Tinh Trạch ở trên giường, vành mắt đỏ một vòng, “Sao… Sao lại thế này… Người đang sống tốt lành, sao lại…” Ông ta không phải không có cảm tình với Cố Tinh Trạch. Tuy bác Phúc ở nhà họ Cố một lòng hầu hạ Cố Liên Thành, sau khi Cố Liên Thành qua đời, liền hầu hạ Cố Cảnh Liên. Nhưng mà, trái tim của ông ta vô cùng dịu dàng. Đối với Cố Tinh Trạch là đau lòng, cũng thương tiếc. Cố Tinh Trạch sống ở nhà họ Cố một khoảng thời gian, lúc ấy, cũng chỉ có bác Phúc có khả năng gần gũi với anh ta. Từ nhỏ, tính cách của Tinh Trạch có vẻ khép kín, rất ít khi trao đổi gì đó với người ngoài, luôn luôn chui vào trong thế giới của mình. Anh ta thích trốn vào trong thư phòng nhất, sau đó yên lặng đọc sách, đọc tranh châm biếm. Có thể trao đổi với anh ta nhiều hơn mấy câu, chắc là chỉ có bác Phúc. Từ đầu đến cuối, dù sao có rất ít người có thể đi vào trong lòng anh ta. Một khi đã đi vào, liền không đi ra được. Anh ta nhớ đến tình cảm, cố chấp trong tình cảm. Ở trong mắt bác Phúc, tuy đứa nhỏ này lạnh lùng, nhưng mà coi trọng tình cảm hơn cả sinh mạng. Ông ta nhìn vẻ mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch, không tự chủ được rơi lệ, vội vàng lấy tay lau đi. “Cậu Tinh Trạch, làm sao có thể…” Mộ Nhã Triết cũng đi vào phòng cấp cứu. Anh vốn chỉ tính canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi vợ của anh. Lúc biết được chuyện này, anh vội vàng chạy đến, chỉ nhìn thấy Vân Thi Thi nằm ở trên giường, toàn thân là máu, cũng không biết máu trên quần áo, rốt cuộc là của cô, hay là của người khác! Nhất là đôi mắt, tràn đầy máu loãng, anh nhìn, tim như bị dao cắt! Đau lòng là tư vị gì? Anh hận không thể thay cô chịu đau đớn. Đôi mắt là nơi yếu ớt nhất của con người. Bác sĩ nói, trong mắt cô có nhiều mảnh thủy tinh nhỏ bị vỡ, lúc này mới làm cho giác mạc xuất huyết! Mảnh thủy tinh? Những thứ chết tiệt này sao có thể chạy vào trong mắt cô? Mộ Nhã Triết thực sự không nghĩ ra, cũng không kịp tìm tòi nghiên cứu nhiều như vậy, chỉ lo ở cạnh giường cô, khi đó, cô đã hôn mê, nói lảm nhảm, hình như muốn nói nhảm gì đó. Anh để sát vào nghe, lại không nghe được rõ ràng. Đợi đến khi cô không dễ dàng gì mới tỉnh táo lại, mở to mắt, một giây sau, lại bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật! Mộ Nhã Triết đành phải buộc mình bình tĩnh, bình tĩnh, lại bình tĩnh. Nếu anh cũng rối rắm theo, chỉ sợ cục diện, sẽ hoàn toàn không khống chế được rồi! Trước mắt, anh tất phải ở bên cô, đợi cô bình an rời khỏi phòng phẫu thuật mới thôi! Đôi mắt thì sao, có mất đi thị lực hay không, anh không quan tâm! Anh chỉ muốn cô không sao, dù cô không nhìn thấy, cho dù dùng hết mọi thủ đoạn, anh cũng sẽ để cô thấy lại ánh sáng! Nhưng mà, Mộ Nhã Triết lại nhìn thấy Cố Cảnh Liên đi vào phòng cấp cứu, mới đầu anh cũng không thèm để ý, nhưng mà khi anh nghe được tiếng bác Phúc - - “Cậu Tinh Trạch…” Đầu lông mày của anh nhăn lại, mơ hồ hoài nghi chút gì đó, vì thế đi tới phòng cấp cứu. Lại thấy cảnh tượng thê lương. Sắc mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch nằm trên giường bệnh, chính xác mà nói, đã là cái xác không hồn, nhiệt độ lạnh như băng. Thân thể của anh ta đã lạnh rồi. Tứ chi, cũng dần dần cứng ngắc rồi. Một gương mặt tuấn tú, vết máu lây dính, nhưng mà bình tĩnh quỷ dị, giống như chỉ ngủ. Một người bình thường, bị tổn thương nhiều như vậy, trước khi chết, vẻ mặt ắt phải vô cùng hung dữ. Nhưng mà anh ta lại đặc biệt dịu dàng, yên lặng, giống như rời đi không có bất luận đau đớn gì. Cố Cảnh Liên nâng mắt, cảm thấy rất bất ngờ vì anh xuất hiện.