Nó nói, nó muốn trở lại Mỹ, không quay lại nữa. Anh ta vốn nghĩ rằng nó chỉ nói cho có thôi. Nhưng không nghĩ tới, đợi đến khi đêm hôm khuya khoắt lại nhận được tin dữ. Vội vã chạy đến bệnh viện, đến cửa phòng cấp cứu, bác sĩ lại hỏi anh ta, có phải là người thân của người đã mất không!? “Người chết!?” Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức âm trầm: “Nó đang ở đâu?” “Người đang trong phòng cấp cứu. Chúng tôi đã tiến hành cấp cứu rồi nhưng trên đường đưa tới bệnh viện, nạn nhân đã không qua khỏi!” Bác sĩ cực kỳ nuối tiếc. Cố Cảnh Liên không tin: “Làm sao có thể chứ? Lang băm, có nhầm hay không?” Bác sĩ nọ cực kỳ oan ức, ặc dù vậy nhưng vì kiêng kỵ thân phận của anh nên vẫn phải thấp giọng mà giải thích: “Tôi làm sao có thể nhầm chứ? Người chết khi còn sống là một minh tinh rất hot, một thần tượng, anh không thấy các y tá trong phòng cấp cứu đều khóc đến cạn cả nước mắt...” Trên đường đưa tới bệnh viện, Cố Tinh Trạch đã không còn sống nữa. Trên xe cứu thương, có nhân viên cứu hộ nhận ra anh. Nhân viên này lại chính là fan của Cố Tinh Trạch, nhìn thấy tình cảnh này, cả người như bị sét đánh đến choáng váng! Khó có thể tin được! Một ngày trước còn tuyên bố rút khỏi giới giải trí, giờ đây chỉ còn là một nấm mồ lạnh lẽo. Thời điểm đưa Cố Tinh Trạch vào bệnh viện, không ít các y tá đều kéo tới đây! “Trời ạ!” “Ông trời ơi! Đây không phải Tinh Trạch sao? Nhất định là tôi hoa mắt, tôi nhận sai, hoặc là...” “Không phải là nằm mơ chứ!?” Bên trong phòng cấp cứu tràn ngập tiếng khóc. Tất cả mọi người đều không thể tin được, Cố Tinh Trạch chết rồi. Rời khỏi thế giới này rồi! Chuyện làm người ta đau lòng nhất, không phải là anh rời đi! Mà là lúc bác sỹ bó tay, nhân viên y tế thay quần áo cho anh thì phát hiện trên người anh đầy rẫy vết thương! Anh không chỉ rời đi trong cô độc mà còn phải chịu đựng nỗi đau khổ mà rời đi! Mặc dù không phải fan của Cố Tinh Trạch nhưng nhìn cảnh tượng hiu quạnh như vậy, thương cảm đến đỏ cả vành mắt! “Tránh ra!” Cố Cảnh Liên không kiên trì nghe tiếp, đột nhiên đẩy anh ta ra, một cước phá cửa mà vào! Cửa lớn lập tức bị phá! Cố Cảnh Liên lững thững đi vào, không ngờ phát hiện, bên trong phòng cấp cứu, một thân thể trên giường bệnh được phủ một lớp vải trắng. Một đám y tá đang khóc rống! Cố Cảnh Liên không khỏi phiền lòng, gầm lên: “Cút hết cho tôi!” Một đám y tá nghe thấy giọng nói phẫn nộ của anh ta, lại nhìn đến vị bác sĩ, tất cả kéo nhau ra ngoài. Phòng cấp cứu to lớn, giờ chỉ còn lại một giường bệnh đơn côi. Các loại máy móc chữa bệnh, đều đặt ở một bên. Dưới chân giường còn không ít đồ y tế bị nhiễm máu. Cố Cảnh Liên đi tới bên giường, anh ta thật sự không tin, dưới tấm vải trắng này lại là Cố Tinh Trạch. Anh xốc lên tấm vải trắng kia! “Xoạt...” Gương mặt không còn chút hồng hào nào của Cố Tinh Trạch đập vào mắt anh ta. Con ngươi co rút, nhìn thấy cảnh này, tim của Cố Tinh Trạch đập chậm đi vài nhịp. “Tinh Trạch...” Thật sự chết rồi!? Anh ta khó có thể tin được. Bác Phúc chạy vọt tới phòng cấp cứu: “Cậu Tinh Trạch!”