“Gặp được em, là chuyện may mắn nhất của cuộc đời anh.” “Nhưng gặp được em, cũng đã tiêu xài hết sự may mắn của anh rồi.” Cố Tinh Trạch nhàn nhạt mỉm cười: “Thế nhưng anh không hối hận.” Thế nhưng... Anh không hối hận... Cố Tinh Trạch bỗng nhiên xoay người, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: “Anh phải đi rồi.” “Không được!” Vân Thi Thi lập tức bò dậy, liều mạng đuổi theo anh: “Tinh Trạch, không được! Không được đi...” Dường như Cố Tinh Trạch không nghe thấy lời cô nói, bóng lưng càng ngày càng xa khuất, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt cô. Cô dùng chút sức lực cuối cùng, chạy theo anh, nhưng bất kể cách nào cũng không đuổi kịp được. “A...” Vân Thi Thi tỉnh dậy từ trong bóng tối, mở mắt lớn, xuyên qua tầm mắt, cô cảm nhận được có ánh đèn đang chiếu xuống đỉnh đầu cô! “Không sao rồi, không sao rồi!” Xung quanh ầm ĩ, tiếng người ồn ào. Có hai người cẩn thận nhấc cô lên băng ca. “Cẩn thận một chút!” “Cẩn thận tay cô ấy, đừng đè ép.” ... Đêm khuya, xe cảnh sát cùng xe cứu thương lập lòe ánh sáng. Hành lang bệnh viện, bác sĩ và y tá sốt sắng đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Vân Thi Thi nằm trên bàn mổ, hai mắt vô cùng đau nhức, rất khó thở. Cô ngờ ngợ nghe được tiếng người ở bên trong, còn có cả tiếng khóc nữa. Trong lúc tâm trí hỗn loạn, cô nghe được một giọng nói quen thuộc. “Thi Thi... Thi Thi?” Là anh. “Đau, đau quá...” Cái gì cô cũng không nhìn thấy, vươn tay, rất nhanh đã có một bàn tay khác nắm chặt. Bên tai, chính là giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết. “Thi Thi, là anh...” Lời còn chưa kịp nói xong, y tá đã đẩy anh sang một bên. “Xin lỗi, anh này, mời anh đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật!” Nói xong, một loạt các nhân viên y tế vội vã vào phòng phẫu thuật cho Vân Thi Thi. Mộ Nhã Triết đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Hoa Cẩm nhanh chóng ôm Hữu Hữu chạy tới đây, Tiểu Dịch Thần chạy nhanh nhất, vọt tới trước cửa phòng phẫu thuật, ngẩng đầu, trông thấy đèn sáng lên, đột nhiên hút một ngụm khí lạnh! “Mẹ...” Cậu có chút bối rối mà đi tới trước cửa, nhìn qua khe cửa mong nhìn được vào bên trong. Hoa Cẩm lập tức hỏi: “Anh rể, chị đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Không rõ tình huống cho lắm.” “Chị...” “Mắt của cô ấy bị thương, tình huống cụ thể, anh phải phái người đi điều tra.” Lúc trước anh cũng cử vệ sĩ đi theo cô, nhưng có thể lúc cô đi làm hoạt động cùng đoàn phim đều được đoàn đưa đón nên bọn họ cũng không có theo nữa. Cho tới nay, cũng không xảy ra chuyện gì bất thường cả. Bọn họ đều thả lỏng cảnh giác, Vân Thi Thi cũng không nói tình huống gì đặc biệt nào cả, nên cũng không cho bọn họ theo. Thế nên bọn họ mới không đi theo cô nữa. “Xin hỏi, anh là người thân của người đã mất sao?” Cách cửa phòng cấp cứu không xa, âm thanh sợ sệt của một vị bác sĩ truyền đến. Mộ Nhã Triết quay đầu lại, thấy Cố Cảnh Liên đã đứng ở phòng cấp cứu, biểu hiện dữ tợn, vô cùng khủng bố. Đêm hôm khuya khoắt, anh ta nhận được điện thoại, nói rằng Cố Tinh Trạch đã xảy ra chuyện rồi. Anh ta liền vội vã tới đây, trên đường đi vẫn không thể tin nổi. Có chuyện? Làm sao xảy ra chuyện được chứ? Không phải nó có chuyện cần ra nước ngoài sao? Rạng sáng mai nó sẽ đi Mỹ, thủ tục đã xong xuôi hết rồi, nó nói muốn quay về Mỹ, không trở lại nữa.