Kính vỡ vụn! Kính vỡ tung tóe làm xước gò má cô, thậm chí là chui vào trong mắt cô! Con mắt là nơi yếu ớt nhất, mảnh kính rơi vào mắt, vô cùng đau nhói, khiến cho cô gào lên trong đau đớn. Bởi vì bị vật sắc bén đâm vào nên Vân Thi Thi cảm thấy vô cùng choáng váng, lập tức ngã ngửa về đằng sau! Mắt cô... Mắt cô đau quá! Trời đất quay cuồng, đầu của cô đập xuống nền đất xi măng, đau đến thấu xương! Những mảnh kính cửa xe rơi trên người cô. “Thi Thi...!” Dường như cô nghe được Cố Tinh Trạch đang gọi tên mình! Nhưng mà dường như cô lại không thể nghe thấy. Cảm giác đau đớn đã chiếm hết suy nghĩ của cô rồi! Đau quá, mắt đau quá! Vân Thi Thi vô cùng hoảng loạn. Lấy tay sờ sờ lên mắt, đầu ngón tay chạm đến dòng máu nhuộm dần lông mi cô, dọc theo gò má mà uốn lượn xuống, thấm ướt vạt áo cô. Cô cố nén cơn đau nhức mà mở mắt, trước mắt chỉ toàn là máu tươi, như mảnh vải hồng bịt kín trước mắt, mông lung, cái gì cũng không nhìn thấy. “Tôi không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy...” Vân Thi Thi nghẹn ngào khóc. Cố Tinh Trạch nhíu lông mày, cắn chặt hàm răng, cố gắng nắm chặt con dao trên mặt đất. Người đàn ông ở phía sau muốn bò dậy, muốn chống lại! Nhưng Cố Tinh Trạch nào cho hắn ta cơ hội! “Phập...” một tiếng! Con dao tàn nhẫn đâm vào ngực hắn. Đó là tim! Cố Tinh Trạch biết rất rõ, đâm vào nơi này, thì coi như đời hắn ta tàn! Người đàn ông bị đâm mạnh một nhát, hai con mắt trợn to, khó có thể tin, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vặn vẹo dữ tợn, có chút không thể nào suy đoán được người đàn ông trước mặt này! Anh ta... Anh ta bị trúng nhiều nhát dao như vậy rồi mà vẫn còn sức lực lớn đến như vậy! Lại còn dùng dao đâm sâu như vậy! Người đàn ông phun một ngụm máu, nhát dao này, coi như là nhát dao trí mạng, cả người hắn ta co quắp, trợn tròn đôi mắt, không còn sức giãy dụa! Cố Tinh Trạch đứng lên, lảo đảo đi tới chỗ Vân Thi Thi, dùng tay nâng cô dậy. Nhưng anh vừa dùng sức liền động tới vết thương, máu lại chảy ồ ồ! Vân Thi Thi cảm giác có người đụng vào mình, bị dọa sợ, gào rít lên. Cố Tinh Trạch lập tức dỗ dành: “Thi Thi, đừng sợ, là anh đây, Cố Tinh Trạch...” Anh nhịn xuống dòng máu đang muốn chảy ra khỏi miệng mình, liếc mắt nhìn Vân Na đang ngất trên nền đất, lại tiếp tục nói: “Chúng ta đi bệnh viện, chúng ta...” Lời còn chưa dứt, dưới chân anh đã mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất. Vân Thi Thi nghe thấy giọng của anh, nhịn đau, sờ soạng lung tung, cuối cùng cũng sờ được tay anh. Cô lập tức nắm lấy tay anh thật chặt. “Tinh Trạch, anh thế nào rồi!?! Anh... Anh có phải bị thương rất nghiêm trọng phải không? Chảy máu rất nhiều phải không?” “Không có...” Cố Tinh Trạch cố nén cảm giác thống khổ, cắn chặt hàm răng, giả vờ bình tĩnh mà mỉm cười: “Anh vẫn ổn.” Vân Thi Thi không tin, tính vuốt nhẹ người anh, nhưng Cố Tinh Trạch đã cản lại. “Mắt bị thương rồi... Chúng ta đi bệnh viện nhé?” “Được...” Vân Thi Thi đau đớn quá mức, chạm đến vết máu sền sệt trên mặt lại càng khiến cô hoảng loạn. Cái gì cô cũng không thấy... Càng không nhìn thấy thương tích của Cố Tinh Trạch.