“Cô gái nhỏ, em thử nói xem xem, tôi nên dạy em cái gì?” Nói rồi, anh dưa tay xoa nhẹ một bên bầu ngực đẫy đã của cô, cúi đầu cắn môi cô, đầu lưỡi nghiến một cái, dán môi cô cười tà: “Là cái này?” Thứ tốt đáng dạy, anh dạy không ít đó nha! Vân Thi Thi kêu lên một tiếng, dùng sức đẩy anh ra, đáy mắt nổi lên sự tức giận: “Anh...anh làm gì vậy?!” Đây là thang máy, lúc nào cũng có thể dừng lại, sẽ có người bước vào, anh cứ thế không hề kiêng kỵ ở trong thang máy, không chịu bớt phóng túng? Nghĩ thế, Vân Thi Thi liền cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi! Chuông điện thoại đúng lúc vang lên. Cô khẽ thở phào, ngóng trông người đàn ông nhận điện thoại, cô có thể tránh thoát một kiếp! Nào ngờ Mộ Nhã Triết không có ý định bỏ qua cho cô, thậm chí không để ý tiếng chuông, dáng vẻ muốn bắt nạt cô. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, buông mắt quan sát tỉ mỉ dung nhan của cô, rồi chợt cảm thán: “Thật là một khuôn mặt mê hồn cỡ nào!” Ánh mắt vô tội thanh thuần, lộ ra mấy phần hờn dỗi, liếc mắt là có thể mê hoặc lòng người. Mộ Nhã Triết cúi đầu, mổ lên môi cô một cái, cười vô cùng mập mờ. “Có ai nói cho em biết, em như một cô yêu tinh hay không?” Vân Thi Thi nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới sự trêu đùa của người đàn ông. Bất chợt anh lại cúi đầu, đôi môi ấm áp ôm trọn lấy môi cô. Bàn tay không khách khí chút nào xoa eo cô, nhéo mạnh, khiến cô không khỏi vì bị đau mà khẽ hừ một tiếng. Giữa răng môi tràn ngập hơi thở tinh khiết và thơm tho của anh, dường như còn mang theo mùi thuốc lá nồng, nóng bỏng cướp đoạt hô hấp của cô, chui vào kẽ hở của môi cô, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ cướp lấy cái lưỡi đinh hương, tham luyến mút vào. Cô hơi bất an né tránh, nhìn con ngươi đang dần nặng nề, ngẩng đầu nhìn số tầng, vô cùng tức tối! Người đàn ông này! Ở trong thang máy mà cũng dám làm! Sắp đến tầng một, nhỡ bị người nhìn thấy... Trong lúc đang mải nghĩ, tay anh đã vòng đến phía sau cô, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực chui vào trong váy cô... Nhất thời Vân Thi Thi king ngạc sửng sốt, không nhịn được bắt đầu tránh thoát khỏi sự kìm kẹp, hai tay đẩy vai anh, nhưng vẫn không thể ngăn cản được động tác xâm lược của anh, cô đành đánh liều, cắn mạnh vào lưỡi anh. Trong sự đau đớn, hai bờ môi tách ra. Vân Thi Thi hung hãn lau môi, trừng mắt nhìn anh: “Mộ Nhã Triết, đừng có quá đáng!” Mới vừa rồi khi anh ôm Hữu Hữu, gương mặt dịu dàng, khiến đáy lòng cô khẽ rung động, cái nhìn thay đổi ít nhiều. Không ngờ lúc này lại lộ ra nguyên hình! Trên mặt Mộ Nhã Triết bất ngờ một giây, rồi lập tức nguy hiểm híp mắt, đáy mặt hiện lên sự lạnh lùng. Người phụ nữ này, lại dám cắn anh? Có ngoái ý muốn, nhưng thấy thú vị nhiều hơn! Rõ ràng người phụ nữ trước mắt thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lại phản kháng anh hết lần này tới lần khác. Xem ra mặc dù là một con mèo dịu ngoan, nhưng một khi cong móng vuốt thì cũng có thể gây sát thương! Nên biết rằng, lấy địa vị và thân phận của anh, xua phụ nữ như xua vịt, thậm chí không tiếc hạ thấp bản thân để quyến rũ anh. Nhưng lại cứ là người phụ nữ này, vô cùng không tình nguyện, nhưng lại làm anh dấy lên dục vọng chinh phục! Tốt thôi, tốn nhiều công sức dạy dỗ một chút, cái anh thật sự hưởng thụ, chính là quá trình chinh phục! Nhìn ánh mắt như đang nhìn con mồi của anh, Vân Thi Thi không khỏi co vai, ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ, cô vội cúi đầu, không nhìn anh nữa.