"Danh cũng được, lợi cũng được, đều chỉ là mây bay." Sở Hà bỗng nhiên ngắt lời anh ta. Lâm Mộc giật mình. Sở Hà bình tĩnh nói: "Chỉ là tôi đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi! Tuy tuổi này của tôi còn chưa đến lúc nghỉ ngơi, những với người từ nhỏ đã sống trong mưa bom bão đạn mà nói, tôi chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình có thể sống một cuộc sống bình thường! Nhưng Lâm Mộc, anh biết không? Năm năm qua, khi tôi quên đi tất cả trí nhớ, tôi đã sống vô cùng tự tại, vô cùng vui vẻ! Tôi còn có một đứa con trai nhu thuận, năm năm qua tôi chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, tôi có thể giống như một người bình thường, mỗi sáng rời giường, an tĩnh dùng bữa sáng, sau đó đi làm. Về đến nhà, lại cùng con trai ngoan ăn xong bữa tối, nắm tay thằng bé đi tản bộ..." Sở Hà nói xong lại khẽ bật cười: "So với việc trước đây luôn phải sống trong lo lắng đề phòng thì thực tại tôi đã quá hạnh phúc. Từ trước, tôi thậm chí không dám hy vọng quá xa rằng tôi cũng sẽ có gia đình có đứa con của chính mình. Anh biết không? Tôi đặt tên cho thằng bé là Tiểu Bảo, không có ngụ ý gì đặc biệt, lúc sinh thằng bé ra, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, gầy gầy xương xương, anh sẽ cảm thấy sinh mệnh là một thứ vô cùng kỳ diệu. Mãi đến về sau khi thằng bé lớn lên, trắng trắng mập mập, tôi liền nghĩ ra rất nhiều cái tên, cuối cùng vẫn để là Tiểu Bảo, bởi vì thằng bé là bảo bối của tôi." Lâm Mộc yên lặng lắng nghe. Sở Hà lại nói: "Tôi cực kỳ thích cuộc sống như vậy, nếu có thể tôi tình nguyện để cuộc sống của mình bây giờ mới bắt đầu, đó là cuộc sống của một Sở Hà mà không phải là của người mang tên Chu Tước." "Trưởng quan..." Sở Hà xoay người, quét mắt nhìn anh ta một cái, bỗng dưng cười, nói: "Có lẽ trước mắt, anh vẫn không thể thấy hiểu được cảm giác này đi!" "Tôi..." "Thời gian không còn sớm nữa." Sở Hà nhìn thoáng qua sắc trời, nhếch môi, nói: "Đưa tôi đến nhà chính nhà họ Cố, tôi muốn sớm nhìn thấy thằng bé.” Rốt cục Lâm Mộc cũng phải buông tha. Hai người lên xe, Lâm Mộc khởi động xe, hít sâu một hơi, chân đạp chân ga. ... Nhà họ Cố. Đã nhiều ngày, Cố Cảnh Liên vẫn luôn sắp xếp cho Sở Tiểu Bảo ngủ trong phòng mình. Nhiều ngày ở chung, ngăn cách giữa hai người cũng dần mờ nhạt, quan hệ dần tốt lên, đối với anh ta, rốt cục Sở Tiểu Bảo cũng đã nở nụ cười, không còn giống như trước, trước mặt anh luôn làm ra bộ dáng khinh bỉ, bây giờ cậu nhóc còn chưa sửa lại lại xưng hô vẫn luôn gọi anh ta một tiếng ‘chú’ hai tiếng ‘ chú’. Cố Cảnh Liên cũng không thúc giục. Anh ta cảm thấy chuyện này vẫn nên để thằng bé có thể thích ứng với hoàn cảnh sẽ tốt hơn. Người lớn thì làm quen nhanh hơn so với trẻ con một chút. Cố Cảnh Liên cũng rất nhanh thích ứng được với trạng thái của một người ‘ lần đầu làm cha’, dần dần phát hiện ra, bản thân sắp trở thành vú em mất rồi. Ít nhất là khi đối mặt với Tiểu Bảo, sự thâm trầm trên người cũng đã thu liễm đi rất nhiều. Tuy nhiên cũng có nhiều lúc khi anh ta làm việc, Sở Tiểu Bảo lại ở bên cạnh nghịch ngợm gây sự khiến anh ta không vui. Anh ta cũng cũng sẽ giận cậu nhóc, trừng cậu nhóc xong lại dỗ dành cậu nhóc, đúng là rất phiền nhưng lại không thể không quan tâm. Giống như sư tử lớn dỗ dành sư tử nhỏ, có chút giống như hổ rình môi thực chất lại không phải như vậy. Có lẽ bề ngoài anh vẫn luôn mang bộ dáng hung hăng, nhưng căn bản cũng không dùng biện pháp mạnh nào để trừng trị cậu nhóc nên đối với sắc mặt lạnh băng của cha mình, cậu nhóc đã tự động coi như không nhìn thấy!