Mạnh Tinh Tuyết vội vàng gật đầu, “Dạ, em ăn ở căntin rồi.” “Hả…? Ăn cái gì.” “Ăn bánh bao và đậu phụ khô.” “No rồi à? Ăn thêm chút nữa nhé?” Mạnh Tinh Tuyết vội vàng khoát tay, “Không cần ạ, em ăn no rồi.” Sở Hà gật đầu. Mạnh Tinh Tuyết ngồi xuống đối diện cô ấy, lẳng lặng nhìn cô ấy ăn cháo. Không biết vì sao, từ sau khi Sở Hà phẫu thuật tỉnh lại, khí chất cả người liền thay đổi. Sở Hà trước đây, tuy mặt ngoài lạnh lùng, nhưng mà khí chất vẫn dịu dàng như trước. Chắc là vì làm mẹ, đối với mọi người cực kỳ hiền hòa. Nhưng mà Sở Hà hiện giờ, lại làm cho cô ấy nghĩ đến một từ ngữ. “Máy móc.” Khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt nhạt nhẽo, cho dù ăn cơm, cũng giống như người máy vậy, có nề nếp, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không có bất luận tình cảm gì. Chẳng qua, tư thế như vậy rất là tao nhã, nhìn mà cảnh đẹp ý vui. Giống như thân sĩ tôn quý của hoàng thất. Ngũ quan của cô ấy thuộc loại rất được, chỉ vì mái tóc ngắn, có chút khí chất lạnh lùng phụ nữ không sở hữu. Khí chất như vậy, không thể ngờ được lại có người đàn ông có thể chinh phục. Mạnh Tinh Tuyết không khỏi ảo tưởng rốt cuộc cha Sở Tiểu Bảo là nhân vật gì. Người đàn ông có thể chinh phục Sở Hà, phải là người rất lợi hại! Cô ấy rất tò mò! Nhưng mà sau khi Sở Hà tỉnh lại, cô ấy không có nói gì về những trí nhớ đã qua. Điều này làm cho Mạnh Tinh Tuyết có chút mất mát. Tuy cô ấy biết, có một số việc cô ấy không nên hỏi, nhưng mà cô ấy vẫn rất tò mò. Vùng vẫy trong lòng rất lâu, rốt cuộc thì Mạnh Tinh Tuyết cũng nổi lên dũng khí hỏi, “Sở Hà, chị có nhớ những chuyện trước đây hay không…” “Chị ăn no rồi.” Sở Hà làm như không nghe thấy câu hỏi của cô ấy, để bát xuống, lập tức cầm lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau khóe môi. Lời nói của Mạnh Tinh Tuyết bị cắt ngang, cô ấy liếc mắt nhìn cái bát, Sở Hà ăn không nhiều, chỉ ăn nửa bát, cảm thấy có chút không tin. “Chị ăn no rồi sao?” “Ừ, no rồi.” Ngữ khí của Sở Hà cực kỳ nhạt. Tâm tư của Mạnh Tinh Tuyết rất nhạy cảm, cô ấy mím môi, hoài nghi hỏi, “Có phải em vừa hỏi chuyện không nên hỏi, cho nên chị mới mất hứng?” Sở Hà nâng mắt nhìn cô ấy, sau một lúc im lặng không nói, cuối cùng cũng nói, “Em vừa hỏi chị, có nhớ chuyện quá khứ hay không, chị nghe được rõ ràng, nhưng mà không muốn trả lời.” Giọng nói lưu loát, không có bất luận cái gì ướt át bẩn thỉu. “Không muốn nói sao?” Trái tim của Mạnh Tinh Tuyết mất mát, “Vì sao? Vì sao chị lại không muốn nhắc tới?” Sở Hà nói, “Không phải là hồi ức tốt đẹp gì.” “Làm sao có thể? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, không có một chuyện gì ở trong hồi ức làm chị vui vẻ sao?” “Có.” Sở Hà dừng một chút, lại nói, “Có chút hồi ức, làm cho chị cảm thấy cực kỳ ấm áp, ví dụ như em, ví dụ như Tiểu Bảo, chị cực kỳ quý trọng.” Mạnh Tinh Tuyết cười, đột nhiên lại thấy vẻ mặt Sở Hà dần dần nghiêm túc. “Có chút hồi ức, trong lòng chị, lại là một loại sỉ nhục, cho dù nhớ lại, cũng không muốn quay đầu.” “…” Mạnh Tinh Tuyết ngẩn người. “Là về, người đàn ông đó sao?” “Hả?” “Cha ruột của Tiểu Bảo, đúng không ạ?” Sở Hà nghe vậy, mặt không chút thay đổi nhếch môi, “Ừ.” “Chị không có chút tình cảm gì với anh ta sao?” Mạnh Tinh Tuyết nghĩ sâu xa, “Hay là anh ta phản bội chị.” “Là chị phản bội anh ấy.” “…” “Cho dù là chị với anh ấy, hay là anh ấy với chị, đều không có bất luận tình cảm gì.” “Vậy hai người… Sao hai người lại có Tiểu Bảo?”