Còn như danh phận, vài thứ đó, đích xác rất quan trọng! Tôi bây giờ có thể chưa có được, nhưng chưa chắc sau này thì không! Người thứ bao sao? Tống Ân Nhã, cô cứ đợi mà xem! Tôi xin thề, tôi sẽ đem tất cả những thứ vốn thuộc về tôi đoạt lại! Tim của anh ấy, người của anh ấy, tất cả tôi đều muốn! Kể cả danh phận! Cùng nhau! Nếu bây giờ, cô giết chết tôi! Bằng không, tất cả những gì cô có bây giờ, tôi sớm muộn cũng sẽ chiếm lấy!" "Cô..." Tống Ân Nhã giận đến run người, đầy lửa giận, căn bản không có chỗ nào để phát tiết, cắn môi, siết chặt hai nắm đấm, lập tức cười lạnh thâm độc, lạnh lùng noi: "Lên hết cho tôi! Cho con tiện nhân không biết xấu hổ này biết, thế nào là họa từ miệng mà ra!" Cô vừa dứt lời, vài người vệ sĩ bên cạnh liền ép sát về phía Mạnh Tinh Tuyết. Mạnh Tinh Tuyết lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại rất bình tĩnh, trơ mắt nhìn mấy người đàn ông to cao đang tiến đến. Một giây tiếp theo, liền truyền đến âm thanh lạnh lùng của Mộ Yến Thừa. "Tất cả dừng cho tôi!" Tống Ân Nhã ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, theo tiếng nói kia nhìn lại, đã thấy Mộ Yến Thừa đang đi tới chỗ Mạnh Tinh Tuyết, đến khi đứng bên cạnh cô, dừng bước, giơ chân lên hung hăng đá một cái vào người vệ sĩ của Tống Ân Nhã. "Cút!" Người vệ sĩ kia nghe vậy nhất thời không dám manh động! Ai cũng không dám đối nghịch với người nhà họ Mộ. Mộ Yến Thừa! Anh ta làm sao lại tới đây? Cô khi biết tin Mạnh Tinh Tuyết đang ở đây, liền mang đám người này, thừa dịp Mộ Yến Thừa đang tham dự cuộc họp ở công ty, tới đây đánh phủ đầu. "Yến Thừa!" Tống Ân Nhã yếu đuối lên tiếng: "Mấy ngày này không nhìn thấy anh, thì ra anh đều đang ở chung một chỗ với con tiện nhân này! Lẽ nào anh quên hôn ước giữa chúng ta sao? Người phụ nữ này là cái gì? Còn chưa có kết hôn... anh đã thay đổi thất thường, trêu hoa ghẹo nguyệt! Mộ Yến Thừa, hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!" Cô lên giọng nói, rất giống một người vợ đi bắt gian. Mộ Yến Thừa lạnh lùng liếc mắt, lại cười nhạt: "Tống Ân Nhã, chúng ta còn chưa có kết hôn! Chậm chí ngay cả đính hôn cũng chưa có! Cô đừng có nói cái giọng đó với tôi! Cô còn chưa có tư cách này!" "Anh..." Tống Ân Nhã tức giận cười nhạt: "Anh là đang nói chuyện giúp người phụ nữ này sao? Anh đừng quên, tôi mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận! Còn cô ta..." "Câm miệng!" Mộ Yến Thừa che chở cho Mạnh Tinh Tuyết, khẩu khí với Tống Ân Nhã đã trở nên vô cùng ác liệt. Tống Ân Nhã thấy vậy, trong lòng càng thêm chua xót. Mạnh Tinh Tuyết thấy anh, lập tức oan ức ôm lấy anh, đầu vùi vào ngực anh, nghẹn ngào nói: "Yến Thừa, anh đến rồi! Anh tới thật đúng lúc, anh nếu như đến chậm một chút, đứa con trong bụng, sợ rằng không thể giữ được nữa! Anh biết không, cô ấy nói em là con chồn hoang, anh đang đùa bỡn em! Còn nói con chúng ta là con hoang, sinh ra chính là một nghiệt chủng! Nhưng em không hiểu, nếu như đứa bé này là con hoang, mà anh lại là cha nó, như vậy không phải là đang vũ nhục anh sao? Em mới nói vài câu giúp anh, cô ấy đã tức giận, nói muốn giết đứa bé trong bụng em... em sợ!" Cô ra vẻ nhu nhược, dáng dấp nhỏ nhẹ, khiến cho Mộ Yến Thừa vô cùng không nỡ! Tống Ân Nhã thấy vậy, tức giận suýt chút nữa nổ phổi!