"Không cần!" Cố Cảnh Liên cười lạnh: "Người nhà họ Cố từ nhỏ đã lớn lên trên mũi đao, đến điều này còn không chịu nổi, còn đáng làm người nhà họ Cố sao?" Cố Cảnh Liên một tay ôm Sở Tiểu Bảo, đôi mắt trở nên nguy hiểm, trong lòng thầm oán, không biết là ai cho Thanh Long lá gan này, dám tới tận đây? Nghĩ, anh liền kêu một tiếng: "Lâm Tô Hồng!" Phía sau liền vang lên một giọng nói trầm ổn, chỉ chốc lát, một người đàn ông khôi ngô đi ra, anh ta cúi đầu trước mặt anh, nói: "Ông chủ có gì sai khiến?" Cố Cảnh Liên đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt ve gò má mềm mại của Tiểu Bảo, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Moroccan thuộc quản lý của Chu Tước Đường, mà cậu thân là Đường chủ của Chu Tước Đường, lại để tôi nhìn thấy một màn ngày hôm nay, tôi rất không hài lòng!" Nụ cười quỷ dị của anh khiến cho Lâm Tô Hồng rùng cả mình, trong lòng có chút hoảng sợ, đang trong lúc cảm thấy chột dạ, đã thấy anh xoay người, cười như không cười nói: "Cậu nên biết, tôi không giữ thuộc hạ phế vật, tốt nhất cậu nên suy nghĩ kỹ làm thế nào để bảo vệ chức đường chủ đó đi!" Tâm anh ta đột nhiên trầm xuống, lập tức vọt tới trước mặt anh, quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hồ nhận tội: "Xin lỗi! Ông chủ, chuyện đêm nay là sai lầm của tôi!" "Cút ngay, đừng cản đường!" Cố Cảnh Liên không thèm nhìn liền gạt ngã anh ta sang một bên, đi tới hướng cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lạnh giọng nói: "Lâm Tô Hồng, nếu như cậu không xử lý sạch sẽ được chỗ này, vậy thì đôi tay của cậu, đừng mong giữ lại." Dứt lời, anh cười lạnh một tiếng, một tay ôm con ngênh ngang rời đi, để lại Lâm Tô Hồng đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy. Thằng đến khi Cố Cảnh Liên ôm Sở Tiểu Bảo đi ra ngoài, đứa bé trong ngực vẫn run lên bần bật như cũ: "Thật là nhiều máu, nhiều máu! Trên mặt đất... tất cả đều là máu!" Sở Tiểu Bảo chưa từng thấy qua cảnh nào như vậy. Nhưng những trường hợp như thế, từ lúc Cố Cảnh Liên vừa có ý thức, được tay cha anh ôm vào trong ngực, đi tới những trận đánh này, anh nhìn nhiều cũng đã thành quen. Bởi vì làm người đứng đầu, máu me đầm đìa, chặt ngón tay ngón chân... đều quá đỗi bình thường! Người nợ tiền cờ bạc bị anh chặt đứt hai chân nằm co giật trên mặt đất. Thậm chí, bởi vì bị hạ độc, cả trai lẫn gái làm những hành động phóng đãng nhất trước mặt bao nhiêu còn người. Tất cả những ký ức đó, đều khắc sâu trong tâm trí anh. Lớn lên trong một gia đình tràn đầy máu thịt, anh đã sớm chai lỳ. Sở Tiểu Bảo nơm nớp lo sợ hỏi: "Chú... những người đó, là chú giết sao?" Cố Cảnh Liên lười biếng dựa vào ghế sa lon, cúi đầu bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ trong ngực, gào khóc tới lúc này đã mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, ngón tay anh xuyên qua tóc cậu, ảo não thở dài một hơi. Giống như, anh vừa có một quyết định sai lầm! Dường như, đêm nay không nên đem cậu tới đây. Nhìn cậu khi khóc, lại khiến cho anh có một cảm giác thương xót. Là ảo giác sao? Anh vậy mà lại vì một người mà không nỡ sao? Chẳng lẽ, là bởi vì, đứa bé này là cốt nhục của anh, nên hình thành thần giao cách cảm? "Đừng khóc!" Mã Môn đứng một bên lúc này lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Ông chủ đang dỗ con sao?