Sở Tiểu Bảo ấm ức nghĩ, cậu không cần cha, chỉ cần có mẹ là đủ rồi! Ngay lúc cậu cúi đầu, thút tha thút thít vô cùng đáng thương, chắc là bộ dạng cậu rơi nước mắt, cuối cùng chạm vào nơi mềm mại duy nhất của Cố Cảnh Liên. Kỳ thật anh ta không chấp nhận đứa bé tự nhiên xuất hiện. Anh ta không chuẩn bị tâm lý gì, đột nhiên có một đứa bé từ trên trời rơi xuống, nói là con anh ta, anh ta không chấp nhận nổi, cũng không muốn chấp nhận. Nhưng mà máu mủ tình thâm. Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt. Cố Cảnh Liên còn chưa đến mức lạnh lùng tuyệt tình, nhất là lúc nhìn thấy hai mắt Sở Tiểu Bảo đẫm lệ, dây cung trong đầu anh ta căng mạnh lên rồi đứt, tựa hồ vì bộ dạng bất lực của cậu, cuối cùng lại mềm lòng, vì thế, anh ta vươn bàn tay to ra, nhẹ nhàng xoa đầu Sở Tiểu Bảo. “Đừng khóc nữa.” Anh ta có chút chân tay luống cuống, nhìn Sở Tiểu Bảo, nhíu mày, muốn giống như người cha dỗ dành an ủi cậu, nhưng mà ngại mặt mũi, anh ta không thể tháo mặt nạ xuống, chỉ là đứa nhỏ khóc như vậy, cũng là một chuyện. Nếu không ngăn chặn lại, chắc là đêm nay, yên tĩnh không được nữa. Thôi đi. Anh ta hà tất gì phải chấp một đứa bé? Hay là dụ dỗ một chút nhỉ? Nhưng mà, dụ dỗ đứa bé như thế nào? Anh ta là ‘Người mới nhậm chức’, còn không có bất luận kinh nghiệm gì. Ánh mắt Cố Cảnh Liên âm u đánh giá Sở Tiểu Bảo một lúc lâu, sau một lúc châm chước, vẻ mặt không được tự nhiên bật thốt ra một câu, “Đừng khóc, cháu không biết khóc như vậy rất khó coi sao?” “…” Hai mắt đẫm lệ của Sở Tiểu Bảo chớp chớp, đột nhiên ‘Oa’ một tiếng, khóc càng lớn hơn. Đây là dỗ đứa bé sao. Bác Phúc chảy mồ hôi lạnh, ông ta nói, “Ông chủ, không phải dỗ đứa bé như vậy đâu! Cậu nói như vậy, đứa bé càng khóc thương tâm hơn!” Cố Cảnh Liên xấu hổ, lập tức lạnh lùng trợn mắt nhìn ông ta, “Ai dỗ đứa bé hả? Tôi chỉ cảm thấy đứa bé khóc rất ầm ĩ.” “…” Khóe môi bác Phúc giật giật một phen. Ông ta nhìn ra được, Cố Cảnh Liên không phải không có một chút đau lòng, nói là bị tiếng khóc của Sở Tiểu Bảo làm phiền, nhưng cũng có chút đau lòng vì cậu bé. Chỉ là Cố Cảnh Liên luôn cao ngạo như vậy, ngạo mạn như thế, muốn anh ta cúi đầu trước đứa bé là không có khả năng. Bác Phúc thở dài một tiếng, vì thế ôm đứa bé khóc lớn đến trước mặt Cố Cảnh Liên, nghiêm túc nói, “Ông chủ, cậu ôm đứa bé một cái!” Vẻ mặt Cố Cảnh Liên chán ghét nhìn thoáng qua Sở Tiểu Bảo ở trong lòng bác Phúc, khóc đến hoa lê đẫm mưa, đầy nước mắt nước mũi, ấn đường đầy gân xanh! Đối với anh ta mà nói, cho dù ngày thường hô phong hoán vũ, mạnh mẽ vang dội, nhưng mà chuyện khó giải quyết, cũng không bằng một phần vạn đứa bé đứng trước mặt này. Đứa bé là vật nhỏ yếu ớt như thế, toàn thân đều cực kỳ mềm, đầy thịt, giống như dụng cụ thủy tinh, ngã xuống liễn dễ dàng vỡ. Anh ta thậm chí còn không biết nên ôm từ chỗ nào. “Ông chủ, đứa bé rất dễ dỗ, ôm một cái, dỗ một cái, sẽ nín khóc! Tiểu Bảo còn nhỏ, tuyệt đối không thể hung dữ được! Nếu cậu là cha Tiểu Bảo, như vậy, ít nhất nên gánh vác trách nhiệm của người làm cha đi!” Trách nhiệm của người làm cha sao? Sắc mặt Cố Cảnh Liên cứng đờ liếc mắt đánh giá Sở Tiểu Bảo, dưới sự thúc giục của bác Phúc, rốt cuộc cũng chần chừ vươn tay ra, luồn qua nách đứa bé, ôm lấy Sở Tiểu Bảo!