Bên kia, Sở Tiểu Bảo cảm thấy thế giới này vô cùng huyền ảo, vẻ mặt cậu run sợ đứng trước mặt Cố Cảnh Liên, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt tràn ngập hoài nghi. Cậu nhìn Cố Cảnh Liên, lại cẩn thận nhìn bác Phúc, rất lâu sau, mới có thể miễn cưỡng tiêu hóa những lời bác Phúc nói. Cậu lại nhìn Cố Cảnh Liên, ánh mắt có chút nghi ngờ và e ngại, cậu đi tới trước mặt bác Phúc, có chút ấm ức than thở, “Bác à, chuyện đùa này tuyệt đối không buồn cười đâu! Sao chú xấu xa này lại có thể là cha cháu được?” Bác Phúc dở khóc dở cười, ngồi xổm người xuống, nắm vai cậu trịnh trọng nói, “Tiểu Bảo, bác không nói đùa với cháu! Đây là cha cháu mà?” “Chú ấy tuyệt đối không giống cha cháu!” Sở Tiểu Bảo ấm ức nắm chặt góc áo, có vẻ không tình nguyện. Cậu thấy thế nào, cái chú này đều rất xấu, giống như Ma vương vậy, vừa xấu xa vừa khủng bố, chỉ một ánh mắt, liền làm người ta sởn gai ốc, không rét mà run! Người cha trong ảo tưởng của cậu, là một hình tượng vô cùng tuyệt vời, không dịu dàng thì thôi đi… Tính tình rõ ràng rất xấu. Hơn nữa còn hung dữ với cậu, dùng ánh mắt ác liệt trừng cậu, không có một chút phong độ! Cậu tất nhiên khó mà chấp nhận được chuyện này! Cậu cảm thấy không được tự nhiên, sao Cố Cảnh Liên lại không giống vậy? Đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc, chứng cứ đều chứng minh, thằng quỷ nhỏ năm tuổi trước mắt này là cốt nhục của anh ta, trong lúc này, anh ta có chút mê mang, tâm tình có chút u ám! Anh ta căn bản chưa chuẩn bị làm một người cha. Đối với đứa bé, anh ta ngoại trừ thấy phiền phức, còn chán ghét, không có bất luận kiên nhẫn gì. Bởi vậy, cho dù trên dưới cả nhà họ Cố đều ôm nhiệt tình và hi vọng chuyện lớn cả đời của anh ta, nhưng đối với anh ta mà nói, anh ta theo chủ nghĩa không kết hôn. Không muốn có đứa bé. Nhưng thằng quỷ nhỏ này từ trên trời giáng xuống, được bác Phúc đẩy đến trước mặt anh ta, bảo cậu gọi anh ta là cha, anh ta lập tức lúng túng, không hiểu sao lại chân tay luống cuống! Tâm lý vốn có chút mâu thuẫn, lại nhìn Sở Tiểu Bảo cũng là vẻ mặt không được tự nhiên đánh giá anh ta, đối với người cha này, cũng cực kỳ không tình nguyện chấp nhận. Hai cha con đứng mặt đối mặt, đều không được tự nhiên, giống hệt nhau! Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, khó có thể tin như cũ, đột nhiên bật thốt ra một câu, “Sao con tôi có thể ngu ngốc như vậy!” Sở Tiểu Bảo nghe được lời anh ta nói. Không những nghe được, lại còn hiểu, tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo, liếc mắt nhìn anh ta một cái, không phục chống nạnh, lập tức vểnh môi trừng mắt với anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Cha cháu cũng không có khả năng hung dữ như vậy! Cháu còn lâu mới thừa nhận chú là cha của cháu!” Vẻ mặt ghét bỏ, trong mắt là bài xích, miêu tả càng sinh động hơn! Cố Cảnh Liên tức giận, trợn mắt lên, nếu không phải Sở Tiểu Bảo quen ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của anh ta, e là bị sắc mặt của anh ta dọa sợ run lên! Nhưng mà hai ngày nay ở chung, đối với tính tình xấu của Cố Cảnh Liên, cậu cũng thích ứng hơn nhiều, trái lại nhướng mày khiêu khích nói, “Trừng mắt với cháu làm gì? Chú không muốn nhận cháu, cháu còn chưa muốn nhận chú đâu! Hừ!” “Cháu…!” Cố Cảnh Liên giận dữ im miệng.