Trẻ con thường dễ quên, tính cách đúng là thất thường. Bác Phúc nghe ngoài cửa có tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy anh ta thì nhanh chóng đứng lên, tươi cười rạng rỡ: "Ông chủ! Sao cậu còn chưa ngủ?" Chưa ngủ? Còn không phải là tại nghĩ đến tên tiểu quỷ này xem có sợ tới mức ngủ không được hay sao? Sở Tiểu Bảo cũng nhìn thấy anh ta, lườm một cái, sau đó bày ra vẻ mặt tức giận ôm cánh tay, xoay mặt qua một bên, giống như đang giận anh ta. "Hừ!" Cậu tức giận, tức giận vì anh ta, khinh thường hừ lạnh một tiếng. Tức giận anh ta sao? Cơn tức giận của Cố Cảnh Liên vốn dĩ đã tiêu tan bây giờ lại "vọt lên" một lần nữa! Chú ấy còn mặt mũi mà tức giận mình sao? Sở Tiểu Bảo hầm hừ hỏi: "Sao chú lại quay lại?" "..." "Chú còn mặt mũi tới tìm cháu sao?" Sở Tiểu Bảo phẫn nộ nói: "Chú muốn cầu xin cháu tha thứ cho chú chứ gì? Hừ! Đồ xấu xa, đáng ghét, cháu sẽ không tha thứ cho chú!" Cố Cảnh Liên tức giận đến nỗi gương mặt trở nên dữ tợn, trợn mắt nhìn cậu, lại còn không kịp tới lượt anh ta "biện hộ" cho bản thân, Sở Tiểu Bảo liền làm mặt quỷ với anh ta: "Người xấu, chú đi đi, cháu mới không thèm nhìn thấy chú!" "..." Sắc mặt Cố Cảnh Liên liền muốn bao nhiêu âm trầm là có bấy nhiêu âm trầm. Anh ta có một loại kích động muốn đá cậu ra ngoài. Bác Phúc nghe xong, nhanh chóng tốt bụng hòa giải, dỗ dành Sở Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, cháu không được nói với chú ấy như vậy! Chú ấy đang lo lắng cho cháu, quan tâm đến cháu, cho nên mới qua đây tìm cháu!" "Cháu mới không cần chú ấy lo lắng!" Sở Tiểu Bảo quật cường nói: "Chú ấy là đồ đáng ghét, chú ấy chán ghét cháu, làm sao có thể quan tâm tới cháu được?" "Tiểu Bảo, đứa bé ngoan sẽ không thù ghét người khác! Chắc chắn là chú ấy lo lắng cho cháu tới nỗi không ngủ được, cho nên mới muốn gặp cháu!" Bác Phúc tiếp tục hòa giải. Cố Cảnh Liên tức giận: "Lão già này, muốn chết phải không?" "Ông chủ..." Bác Phúc nhanh chóng đi lại, tới gần lỗ tai anh ta, đau lòng nói: "Lúc nãy tôi vào phòng, nhìn thấy cậu bé thương tâm mà khóc, khóc tới long trời lở đất! Tôi không dễ gì mới dỗ nó nín khóc được, kể vài câu chuyện cười, nó mới chịu dừng khóc! Nếu cậu lại hung dữ với nó nữa, không chừng nó sẽ khóc tới sáng luôn." "..." Cơn tức giận của Cố Cảnh Liên vẫn không thuyên giảm: "Thiếu dạy dỗ!" "Ông chủ, cậu cũng không phải là không biết, trẻ con mà khóc lên, thật sự rất ồn ào! Nếu bây giờ nó mà lại khóc không chịu ngừng, chắc cả cái biệt thự nhà họ Cố này cũng gà chó không yên luôn đó!" Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc ông: "Bác đang trách tôi? Tôi làm nó khóc phải không?" "Không dám! Tôi nào có trách ông chủ đâu!" Bác Phúc tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Ông chủ, cậu hà tất gì phải chấp nhất với một đứa bé? Huống chi, trẻ con mà, rất dễ khóc nhè, nhưng thằng bé này vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, ngây ngô lương thiện, cũng không phải là đứa bé phá phách, còn nhỏ tuổi như vậy đã không có cha, thật sự rất đáng thương! Nhà họ Cố nhiều lắm thì cũng chỉ cho nó ở nhờ có hai ngày thôi, chờ đến khi ở đồn cảnh sát có tin tức, sẽ nhanh chóng đưa nó về nhà. Ông chủ, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng so đo với một đứa con nít." Sắc mặt Cố Cảnh Liên vẫn nhăn nhó như cũ. "Cậu đã hét lên với nó có phải không?" Bác Phúc lại tận tình khuyên bảo một lần nữa: "Có thể nhận thấy, thằng bé rất thích cậu." Cố Cảnh Liên hít một hơi thật sâu, không biết kiên nhẫn từ đâu ra, mà anh ta lại nghe theo lời bác Phúc nói, không so đo với một đứa con nít. Vì vậy, anh ta đi đến bên cạnh giường, nghiêng người ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cậu. "Chú sai rồi, đừng giận nữa, hửm?" Anh ta hiếm khi kiên nhẫn, có thể chịu thua trước một đứa bé như vậy, biểu hiện này hoàn toàn không hợp với tính cách của anh ta.