Phó cục trưởng gặp khó khăn, liên tục kiên nhẫn dò hỏi, xem có phải cậu đã nhớ nhầm rồi hay không. "Cháu..." Sở Tiểu Bảo gãi gãi đầu, lúc này cũng có chút hoài nghi bản thân mình. Lúc trước cậu thuộc lòng số điện thoại di động của Sở Hà, nhưng rất ít khi gọi điện thoại cho cô ấy, bình thường toàn ở nhà xem ti vi, cũng không có chuyện gì quan trọng, Sở Hà cho cậu học thuộc số di động là để đề phòng thôi, chắc là do lâu rồi nên cậu không còn nhớ rõ, khó khăn đọc lại từng con số, vậy mà lại đọc sai. Phó cục trưởng tra thông tin hộ khẩu cũng không tìm được một chút tin tức nào của Sở Hà. Đó là đương nhiên. Sở Hà bị mất tích đã bốn năm, người nhà cô ấy có thể xin gạch bỏ hộ khẩu. Nhưng càng rắc rối hơn chính là, về thân phận của mình, Sở Hà không có chút ký ức nào, cô ấy cũng từng thử điều tra thân phận của mình, nhưng trên mạng không hề có thông tin của cô ấy. Lúc trước cô ấy bị mất trí nhớ, cũng đã từng đến sở cảnh sát để tìm tư liệu, đối chiếu ADN, đối chiếu gương mặt, rồi còn tìm trong kho tư liệu thông tin chứng minh thư, nhưng cũng không tra được chút thông tin gì. Không có một chút tin tức, chỉ tra được một vài thân phận đặc biệt. Một là, có thể Sở Hà là Hoa Kiều về nước, không có quốc tịch ở đây, cho nên trong kho lưu trữ thông tin quốc gia khó mà điều tra được. Thứ hai là, không có hộ khẩu, nhưng thật ra khả năng này không lớn. Thứ ba là, thân phận đặc biệt, ví dụ như công việc của Sở Hà có liên quan đến vấn đề gì đó hơi đặc thù, như vậy thân phận của cô ấy sẽ rất khó điều tra, tin tức của cô ấy sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, chỉ khi cô ấy bỏ việc, thì thông tin của cô ấy mới có thể được nhập vào kho lưu trữ quốc gia như bình thường. Có thể là đặc công, cũng có thể là sĩ quan được vào biên chế. Nhưng mà, Sở Tiểu Bảo không có nói ra chuyện Sở Hà bị mất tích. Quan trọng là, cậu cũng không hiểu rõ lắm về chuyện của Sở Hà. Cậu chỉ biết là, mình không có cha. Phó cục trưởng điều tra rất lâu cũng không tìm được manh mối gì, vì thế, đành phải dùng tới phương pháp đối chiếu ADN, chỉ có điều, phương pháp này cần phải thông qua quá trình phân tích mẫu ADN. Cần phải lấy máu. Quản gia nói chuyện này cho cậu, gương mặt cậu liền trở nên suy sụp. "Phải rút máu sao?" Trong đầu Sở Tiểu Bảo lập tức hiện lên hình ảnh một vị bác sĩ mặc áo blouse màu trắng, trên tay cầm ống kim tiêm thật to bước tới gần cậu, cậu liền khóc lóc thảm thương: "Chắc chắn sẽ rất đau!" Quản gia lừa gạt cậu: "Không đau, chỉ cần đâm mũi kim vào một cái là xong." Sở Tiểu Bảo lắc đầu nguầy nguậy: "Không được không được! Ông đừng có lừa gạt cháu, tiêm cũng rất đau! Kim tiêm như vậy mà đâm vào trong người, đau lắm đó!" "Đúng vậy, nhưng muốn tìm được mẹ cháu, cũng chỉ có thể dùng cách này mà thôi! Bằng không, cháu có thể cung cấp đầy đủ thông tin của mẹ cháu không? Còn cha cháu thì sao?" Vừa nhắc tới "cha", Sở Tiểu Bảo nhất thời thất vọng cúi đầu, cái miệng nhỏ ủy khuất chu lên. "Cháu không có cha..." Thấy bộ dạng cậu muốn khóc, quản gia luống cuống tay chân dỗ dành cậu, rốt cuộc cũng ngăn cản được hai hàng nước mắt sắp tràn ra của cậu. Cuối cùng, Sở Tiểu Bảo quyết định thỏa hiệp, vì thế, Phó cục trưởng cho người đưa cậu đến bệnh viện để thu thập thông tin. Quản gia cũng coi như là có chút kinh nghiệm dỗ con nít. Phải biết rằng, ông chính là người nhìn Cố Cảnh Liên lớn lên, lúc Cố Cảnh Liên ba tuổi, bị bệnh phải đến bệnh viện tiêm thuốc, cũng khóc lóc không ngừng, một tay ông dỗ dành, cho nên phải có kinh nghiệm chứ?