Tha cho cô ta không từng trải việc đời - - trên đời này vậy mà còn có người chưa từng đến KFC. "Có humburger, có cánh gà nướng, có khoai tây, có bánh trứng... Còn có coca, đều là đồ ăn nhanh kiểu tây." Nhân viên giới thiệu xong một lượt, sau lưng mồ hôi tuôn như mưa. Sở Tiểu Bảo tò mò hỏi: "Hăm- bơ- gơ là cái gì?" "... Humburger chính là humburger." "Bánh trứng là cái gì, ăn ngon không?" Sở Tiểu Bảo đang nghĩ đến vô số quả trứng xếp thành một cái tháp cao. Cậu là lần đầu tiên vào đây nên cũng không biết những món ăn này. Nhân viên lần thứ hai xấu hổ: "... Ăn rất ngon." "A... A...!" Sở Tiểu Bảo hưng phấn lôi kéo ống tay áo Cố Cảnh Liên: "Chú, chú, chú, chị xinh đẹp nói bánh trứng ăn ngon, cháu có thể ăn một phần không?" Khoé môi Cố Cảnh Liên giật giật, lấy thực đơn, chỉ mấy món ăn: "Hai phần." "Tổng cộng 78 đồng, trả tiền mặt hay thẻ ạ?" Nhân viên vừa dứt lời, liền thấy một người mặc đồ đen đi tới, lấy ví ra, từ trong xấp nhân dân tệ rút ra một tờ. Nhân viên hận không thể quỳ trên mặt đất lấy tiền, nơm nớp lo sợ, Cố Cảnh Liên đi tới chỗ ngồi, Sở Tiểu Bảo cũng đi tới, con chó nhỏ cũng đi theo. Chỉ chốc lát sau, người phục vụ mang lên mấy món ăn, có humburger, khoai tây chiên, coca, toàn bộ trong mắt Sở Tiểu Bảo đều vô cùng mới mẻ! Cậu nhóc nâng niu humburger trong tay như đang nâng cống phẩm, thật cẩn thận xé giấy gói, mùi thơm toả ra khiến cậu không quan tâm gì nữa, cắn một miếng. "Ưm!!" Ăn ngon quá! Sở Tiểu Bảo cảm thấy thế giới sáng hẳn lên, dường như cậu đang lơ lửng trên mây! Đây là món ăn ngon nhất mà cậu từng thử! "Hai khối bánh mì, kẹp thêm thịt, sao lại gọi là hăm - bơ - gơ? Thật là kỳ lạ!" Vừa ăn vừa nhìn lên bàn, cầm thêm miếng khoai tây chiên, cho vào miệng. Cố Cảnh Liên lười biếng chống má, không để ý nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn. Vệ sĩ bên cạnh như phát hiện ra chuyện gì ngạc nhiên lắm. "Giám đốc Cố, đứa bé này, khuôn mặt nhìn rất giống ngài." Cố Cảnh Liên lấy lại tinh thần, theo tầm mắt liếc Sở Tiểu Bảo một cái, thấy cậu nhóc đang cắn từng miếng humburger, miệng nhét đến căng phồng, nhưng mà, ở dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại in vào trong mắt anh ta. Lúc trước ở trên xe, trời u ám, nên không nhìn rõ dáng vẻ cậu nhóc. Vệ sĩ nhắc tới, anh ta liền cẩn thận xem xét một hồi, đúng vậy, mặt mày có vài phần tương tự. "Cái mũi cũng giống, miệng cũng giống, bộ dạng cũng rất giống ngài trước đây." Vệ sĩ kia luôn đi theo bên cạnh anh ta, bởi vậy vẫn nhớ rõ hình ảnh Cố Cảnh Liên lúc thiếu niên. Thấy Cố Cảnh Liên thờ ơ, người kia cảm khái: "Lúc ngài còn nhỏ cũng rất đáng yêu! Mặt tròn tròn, hai mắt to sáng ngời, trắng đen rõ ràng..." "Không cần anh phát biểu ý kiến." Cố Cảnh Liên cắt ngang. Người kia lập tức chảy mồ hôi lạnh, lên tiếng: "Vâng ạ".